Hạ Mẫn còn ngây thơ, không biết yêu là gì. Con gái như vậy rất dễ rung động trước người luôn quan tâm săn sóc mình. Chuyện ngoài ý muốn duy nhất chính là nam chính, nhưng chỉ cần cô giấu kỹ Hạ Mẫn tránh xa nam chính ra, lại làm sự chán ghét của Hạ Mẫn đối với nam chính đi theo chiều hướng tiêu cực chứ không phải ghét rồi sinh yêu như nguyên tác, như vậy không phải em gái nhỏ này sẽ hoàn toàn thuộc về cô sao!
Ánh mắt Lam Ngọc có chút nóng nhìn chằm chằm Hạ Mẫn khiến Hạ Mẫn hơi ngượng ngùng, cúi gầm mặt xuống ăn cơm.
Lam Ngọc thấy vậy càng thêm hài lòng về nữ chính. Thông minh, xinh đẹp, đáng yêu, ngực cỡ B nhưng còn phát dục được, quả nhiên thích hợp làm vợ nuôi từ bé.
【Cảnh cáo: Ký chủ lập tức thu lại ý định không nên có. Tán nữ chính là điều cấm kỵ.】Hệ thống phát hoảng tung cảnh báo.
Ngàn vạn lần không được tán nữ chính! !
"Luật đâu ra?"
Không có luật, anh đây cứ thích tán đấy thì sao nào? Loại em gái này tiểu thuyết có nhiều, chứ ngoài đời anh còn chưa gặp được ai đâu.
【...】Luật, đương nhiên không có luật, cũng không ai cấm, nhưng mà...
Hệ thống bắt đầu nói đạo lý: 【Nếu ký chủ động vào nữ chính sẽ bị trừ điểm làm người.】
"? ? ?" Ở đâu ra vậy?
"Có thứ điểm này à? Sao không thấy mi nhắc đến?"
【Tôi quên.】
"Thôi được rồi, không tán cũng không sao."
Anh đây không tin tiểu bạch thỏ mãi mãi làm nữ chính! Hãy đợi đấy!
Lam Ngọc tiếp tục thân cận nữ chính và bóp méo hình ảnh tốt đẹp của nam chính. Trong khi đó...
[Ảo Ảnh] Alo, cho tôi gặp cục quản lý điểm nhiệm vụ.
[Điểm nhiệm vụ] Ồ, cơn gió nào đưa cậu tới đây vậy? Nghe nói đang tham gia cuộc thi cơ mà, sao rảnh rỗi ghé qua chỗ tôi đây?
[Ảo Ảnh] Tôi đang giúp đỡ ký chủ làm nhiệm vụ.
[Điểm nhiệm vụ] Tôi đang mơ sao? Ha ha, là ký chủ nào có phước được cậu giúp đỡ vậy?
[Ảo Ảnh] Đừng nhiều lời, tôi không có nhiều thời gian, bên cậu cấp quyền "điểm làm người" cho tôi.
[Điểm nhiệm vụ] Cái gì? Hình như tôi lỡ dùng Delete. Cậu gửi lại được không?
[Ảo Ảnh] Tôi không đùa.
[Điểm nhiệm vụ] Chuyện này không phải không được, nhưng cậu nhớ lời của cậu lúc trước chứ. "Mấy con số dẻ rách, bản hệ thống không cần."
[Ảo Ảnh] Ký chủ tôi cần.
[Điểm nhiệm vụ] ... Ký chủ nhà cậu thật có ý thức làm người nha. Thôi được rồi, nể tình quý ngài Ảo Ảnh đây tham dự cuộc thi, tôi sẽ cấp quyền nhanh nhất có thể cho cậu. À mà đạt quán quân nhớ có quà...
[Ảo Ảnh] Tút tút tút...
Ảo Ảnh không có lỗi! Ảo Ảnh không có lỗi! Ảo Ảnh không có lỗi!
Tự mặc niệm cho tương lai ba phút, Ảo Ảnh tiếp tục tán dóc với các hệ thống khác.
Lam Ngọc không biết hệ thống làm chuyện xấu sau lưng mình, tiếp tục bán mạng vì cuộc thi.
Sau giờ ăn trưa, quan hệ của hai người đã đạt mức như bạn thân từ thuở bé, tiến độ như vậy khiến Ảo Ảnh vô cùng hài lòng. Quả không uổng nó lặn lội đường xá xa xôi tìm cô, quán quân không còn là ước mơ xa vời!
Hai người vừa vui vẻ trò chuyện vừa đi dạo trên vườn trường, đúng lúc này, không biết từ đâu xông ra một toán nam sinh, dáng vẻ không giống như học sinh mà giống côn đồ hơn.
Đôi mắt Lam Ngọc chứa ý cười nhìn toán nam sinh vây quanh bọn họ, nghĩ thầm: "Hẳn là nam chính vô cùng tức giận, tới nỗi cử một đám ô hợp dưới trướng mình đi đoạt lại nữ chính."
Nhưng hắn tưởng đoạt gái trong tay cô dễ lắm sao! Chưa từng có thằng đàn ông nào đoạt được phụ nữ trong tay cô chứ đừng nói chỉ là một tên oắt con!
Hạ Mẫn dồn ánh mắt lên toán nam sinh, cả người run lên nhè nhẹ. Cô biết đám người này do ai phái tới, cô biết mục đích của đám người này. Bất chợt, Hạ Mẫn ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nơi tầng cao nhất của tòa nhà chính vụ, nơi chỉ dành cho hội trưởng hội học sinh, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt âm lãnh của Lâm Triệt nhìn cô qua song cửa sổ. Lúc này, ngoại trừ sợ hãi, trong lòng Hạ Mẫn còn dâng lên sự tức giận.
Tại sao hắn lại nhắm vào cô chứ? Chỉ vì cô học giỏi lại chăm chỉ đọc sách, nên hắn sợ cô giỏi hơn hắn sẽ đoạt chức vị của hắn sao?
Cái chức hội trưởng hội học sinh đó, có cho cô cũng không cần!
Ngay lúc này, Hạ Mẫn muốn hét vào mặt Lâm Triệt một câu như thế nhưng cô sợ hắn, cực kỳ sợ hắn. Móng tay Hạ Mẫn bấu chặt ống tay áo, cô bặm chặt môi, không cam lòng, nhưng trong đôi mắt dưới lớp kính hiện lên chút kiên cường.
Cô không thể bị bắt nạt mãi được!
Từ ngày cô rời khỏi Hạ gia để tự lập, cô đã thề sẽ phải sống thật tốt, cô không chấp nhận chuyện mình vô cớ bị cô lập ở trường.
Nhưng cô sợ hắn...
Hạ Mẫn chìm trong tức giận và tuyệt vọng.
Bỗng dưng, bên tai vang lên một giọng nói êm dịu như liều thuốc tăng cường can đảm cho cô: "Đừng sợ, có tớ ở đây."
Hạ Mẫn mở to mắt nhìn "cậu" bạn với nụ cười tỏa nắng luôn thường trực bên môi.
Đúng vậy, cô ấy là bạn cô!
Cô ấy nhận ra cô ngay từ lần đầu gặp mặt! Cô ấy hiểu cô muốn gì, hiểu được suy nghĩ của cô! Cô ấy đã rủ cô cùng ăn cùng đi dạo! Hơn hết thảy, cô ấy đã che chở cô, cô ấy vẫn đồng ý làm bạn với cô ngay cả khi biết cô là học sinh bị cô lập!
Hạ Mẫn như được tiếp thêm sức lực, mạnh dạn cầm lấy cánh tay Lam Ngọc. Lam Ngọc hơi sửng sốt, nhưng nụ cười bên môi càng thêm xán lạn.
Game over.
Răng rắc!
Cửa kính lập tức vỡ tan, vài mảnh vỡ đâm vào da thịt gây chảy máu nhưng Lâm Triệt không để ý đến, đôi mắt hắn tràn ngập lửa giận nhìn cặp "nam nữ" thân mật bên dưới, trái tim như bị ai đó hung hăng bóp chặt.
"Triệt..." Khuôn mặt Dư Tình trắng bệch nhìn nam sinh đứng bên cửa sổ. Chưa bao giờ cô cảm thấy Triệt đáng sợ như lúc này. Và hiện tại, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây nhưng không hiểu tại sao chân cô mềm nhũn, làm cách nào cũng không cử động được.
"Lại đây."
Đột nhiên, nam sinh quay người nhìn Dư Tình, đôi mắt đục ngầu đầy âm u, khóe môi giương lên nụ cười máu lạnh.
Dư Tình rất khiếp sợ nhưng không thể chống lại mệnh lệnh của hắn, cô nhích từng bước chậm chạp tới gần người đàn ông mà ngay cả trong mơ cô cũng muốn có được.
Không đợi cô tới quá gần mình, Lâm Triệt đã chủ động kéo cô, thô bạo giữ hai cánh tay cô đè lên bờ tường, cả người hắn và cô áp sát không chút khe hở. Cùng lúc đó, Dư Tình cảm nhận được đôi môi lạnh buốt đang một mực dán chặt trên cánh môi mềm mại của cô, sự sợ hãi cũng nhờ vậy mà vơi dần đi.
Bàn tay nam sinh không thành thật cuồng loạn trên lớp áo đồng phục mỏng manh của nữ sinh, bắt đầu tiến tới những nơi nằm trong vùng cấm kỵ.
Sau đó là khoảng thời gian ngắn ngủi khiến Dư Tình sợ hãi, đồng thời cũng vô cùng hạnh phúc.
---
Lâm Triệt cài lại cúc áo, ánh mắt lạnh lẽo hơi liếc cô gái nằm vật vã trên giường, không thèm quan tâm quay người bỏ đi. Dư Tình cũng không giận, trái lại cô ta còn cười thỏa mãn.
Thứ cô muốn đã thuộc về cô rồi!
Lâm Triệt rời khỏi phòng, bên ngoài có một đám nam sinh đang quỳ gối, sắc mặt bọn họ lúc trắng lúc xanh, khi nhìn thấy hắn thì cả người run bần bật.
Một nam sinh sợ sệt nói: "Xin lỗi anh, bọn họ chạy thoát."
Bọn hắn nhiều người như vậy bao vây một đứa con gái và một tiểu bạch kiểm, vậy mà vẫn để bọn họ chạy thoát được. Nam sinh vô cùng xấu hổ, nhưng nhiều hơn vẫn là sợ hãi.
Cho dù hắn là côn đồ nhưng hắn thấy sợ trước nam sinh này.
"Vô dụng."
Lâm Triệt tung một đạp vào ngực tên nam sinh báo cáo thất bại, sau đó lạnh lùng rời đi. Đám nam sinh không cam lòng, càng không dám đứng dậy, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ trước cửa phòng hội trưởng hội học sinh, cho đến khi Dư Tình bước ra.
"Đứng dậy đi."
"Đại tỷ, không được đâu." Nam sinh bị đạp ho khụ khụ mấy tiếng, kiên định lắc đầu.
Chưa có lệnh mà tự ý đứng dậy, hình phạt không còn đơn giản là quỳ dưới đất nữa.
"Tôi sẽ đảm bảo cho các cậu."
Dư Tình cười lên rất đẹp, nhưng nụ cười kia có mấy phần phong tình, rất không phù hợp với độ tuổi của nữ sinh cao trung.
Đám nam sinh cắn môi một cái, bọn hắn quỳ đã lâu, nếu quỳ thêm nữa nhất định hoạt động ngày mai sẽ khó khăn, ba mẹ bọn họ sẽ nghi ngờ. Cuối cùng vẫn hạ quyết tâm nghe lời Dư Tình, khi đi không quên ngoái lại: "Cảm ơn đại tỷ."
Đám người đi được một quãng, trong đó đột nhiên có một người nhăn nhó mặt mày, ôm bụng kêu lên: "Tao đi vệ sinh, bọn mày về lớp trước đi."
"Ừ, đi đi." Nam sinh một tay vuốt ngực, phất tay cho nam sinh kia đi.
Nam sinh chạy vội xuống tầng, nhưng hắn không đi vào khu vực vệ sinh mà một đường chạy thẳng tới vườn trường.
Hắn đứng dưới gốc cây cao, gọi khẽ: "Đại ca, đại ca."
Lam Ngọc từ trên cây nhảy xuống, mỉm cười nhìn hắn: "Thế nào? Có vẻ như chú được tha sớm hơn dự đoán. Cậu ta không giận sao?"
Không thể nào nha! Khi đó Hạ Mẫn chủ động cầm tay cô, là chủ động đấy! Lực sát thương của chiêu này vô cùng lớn, không thể có chuyện nam chính không nổi giận.
Nam sinh nhớ lại vẫn còn sợ: "Vô cùng tức giận. Hơn nữa khi ra ngoài còn đá vào ngực lão đại, phen này lão đại phải tới bệnh viện một chuyến để kiểm tra. Với lại... Em thấy Dư Tình có điểm gì đó không bình thường."
"Hừm? Có gì không bình thường?"
Con nhỏ này trong cốt truyện cũng có bình thường đâu. Dư Tình dựa vào chút nhan sắc hơn người mà bám theo nam chính, bám dai như đỉa, nhưng cuối cùng vẫn bị nam chính đá đít không thương tiếc. Sau đó cô ta phát điên làm hại nữ chính, may mắn được nam chính phát hiện kịp thời nên nữ chính không sao, còn cô ta thì bị gia tộc tống ra nước ngoài.
"Em nghĩ..." Nam sinh dù sao cũng là trai tân, dù có xem nhưng chưa thực hành bao giờ, nói ra cũng thấy nóng mặt: "Bọn họ đã làm chuyện đó..."