"Này, đây là..." Có người không tin dụi dụi mắt.
"Đại tiểu thư đây sao?" Không phải nói người nhà quê sao? Nhìn chỗ nào có điểm nhà quê? Bảo đây là minh tinh bọn họ cũng tin!
Lam Ngọc hơi nheo mắt nhìn biệt thự. Thấy cũng nhỏ mà thôi cũng kệ, còn tốt hơn nhà trọ đổ nát kia. Dù sao cô chỉ tạm thời ở đây nên không quan trọng lắm.
"Ách xì!" Mùi phấn gay mũi quá!
Lam Ngọc chọc chọc ngón tay trên mặt mình, chỉ thoa có một lớp thôi sao mà giống như trát cả tấn phấn thế này? Nhưng cô phải cắn răng mà chịu, ai bảo da dẻ thân thể này tệ hại quá, cho dù cô không thích trang điểm vẫn phải giữ vững hình tượng của mình.
"Linh Nhi!"
Đúng lúc này, một người phụ nữ hấp tấp chạy ra từ phía cửa biệt thự, cô nhận ra đó là người mẹ trên danh nghĩa của mình. Mẹ Phương năm nay đã bốn mươi nhưng nhìn như thiếu nữ đôi mươi, lại thêm chút nét điềm đạm, khi đứng chung với con cái, thật khó để người ta liên tưởng tới mẹ con.
Mẹ Phương lập tức ôm chầm lấy cô: "Đứa nhỏ đáng thương, mẹ có lỗi với con!"
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên vai khiến Lam Ngọc sửng sốt một chút. Cô hơi chần chừ, sau cùng vẫn quyết định ôm mẹ Phương: "Không sao."
"Khổ cho con rồi!" Mẹ Phương buông cô ra rồi nhìn cô, sau đó quay sang thúc giục người hầu: "Còn đứng đó làm gì, mau chuẩn bị đón đại tiểu thư."
"Dạ, phu nhân." Người hầu thu lại vẻ ngơ ngác, lập tức chạy vào trong làm việc.
Mẹ Phương quay sang cô, lau nước mắt xong, áy náy nói: "Thông cảm cho ba con và anh trai một chút, hai người bọn họ đang bận cuộc họp quan trọng, lát nữa sẽ về ngay. Để mẹ đưa con vào nghỉ ngơi trước."
Lam Ngọc chỉ cười: "Không sao đâu." Rồi theo mẹ Phương vào biệt thự.
Trong phòng khách sang trọng và trang nhã, Lam Ngọc ngồi bên cạnh mẹ Phương nghe mẹ Phương tự trách, cô cảm thấy lỗ tai mình sắp hỏng rồi.
Lúc này cô đã hiểu kết cục của nguyên chủ, hẳn là kế thừa bản tính yếu đuối của mẹ Phương mới không chịu đựng được mà tự sát. Những cái tốt thì không chịu di truyền, ví dụ như nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành hay bộ ngực cỡ C kia chẳng hạn.
Lam Ngọc gượng cười rồi tránh tầm mắt khỏi thứ không nên nhìn. Dù người ta xinh đẹp nhưng hiện tại đang là mẹ của cô, cô không thể mang tâm tư không nên có đối với người ta được.
Nhưng vẫn ngứa tay nha!
Lam Ngọc quyết định xin trở về phòng trước.
Nhưng chưa kịp lên phòng thì anh trai Phương Thiên Kỳ và ba Phương đã trở về, cô đành phải quay lại phòng khách để gặp mặt hai người bọn họ.
Ba ánh mắt chăm chăm vào nhau như muốn xuyên thủng người ta vậy, Lam Ngọc mỉm cười vô hại, để mặc bọn họ đánh giá mình.
Nhìn lằm nhìn lốn, anh móc mắt hai chú ra bây giờ!
Dù khó chịu nhưng không thể phá hỏng hình tượng được.
Lam Ngọc rất khâm phục chính mình. Từ ngày tham gia cái nhiệm vụ điên khùng này cô đã đổi tính đổi nết. Nếu không, hai người này không còn ngồi đây để nhìn cô nữa đâu.
Một lát sau, giọng nói của người đàn ông trung niên đã phá vỡ bầu không khí quái dị này.
"Cháu là Trần Gia Linh?"
Khác với mẹ Phương, ba Phương không thân mật gọi cô là con ngay, dường như vẫn còn đề phòng cô. Không đề phòng thì không được, nhà họ Phương là thế gia hào môn, bọn họ công khai tìm con gái thất lạc thì không biết có bao nhiêu người mang tư tâm bước vào giả mạo con gái của bọn họ, ba Phương tỏ ra như vậy cũng dễ hiểu.
"Cháu đúng là Trần Gia Linh."
Không phải, anh đây tên Lam Ngọc, còn con gái chú đã thăng thiên từ tám đời rồi.
Cô hoài nghi cách làm việc của mình có vấn đề, có lẽ cô còn sốc về việc mình đã chết ở thế giới thực và bắt buộc tham gia nhiệm vụ chả đâu vào đâu, cho nên mới gây ra sai sót lớn như vậy. Nhưng ngay sau đó, cô mới biết cô không có vấn đề, có vấn đề chính là cái nhà này!
Trông thấy cô gái trước mặt vô cùng bình tĩnh ứng đối, không nhìn ra chút sơ hở nào, lại nhớ đến thông tin mà bọn họ tra được, trong lòng ba Phương thở phào một hơi. Biểu hiện của ba Phương thay đổi 180 độ, bày ra dáng vẻ tự trách: "Bấy lâu nay cực khổ cho con rồi!"
"..." Bắt anh đây ngồi chỗ này mới là cực khổ nè! Anh đây muốn về phòng!
Nhưng cô phải nói chuyện với ông bố và anh trai một quãng thời gian dài, sau đó ngồi vào bàn ăn nói chuyện tiếp, cuối cùng ăn tráng miệng bằng hoa quả và tiếp tục nói chuyện, lúc cô được về phòng đã là một giờ chiều.
Lam Ngọc uể oải nằm sấp trên giường, một tay tháo bộ tóc giả ra ném lên chiếc bàn học gần đó.
Nóng chết anh!
Tóc dài thật sự không quen, nhưng cô không thể mang quả đầu này đi gặp ba mẹ được. Diễn cũng phải có tâm một chút chứ.
Cô vừa nằm được vài phút, ngoài phòng đã vang lên tiếng gõ cửa.
"Tiểu Linh, anh vào được không?"
"Vào đi." Lam Ngọc không thèm sửa sang lại chính mình, vẫn nằm lười trên giường.
Lúc Phương Thiên Kỳ bước vào thấy bộ dáng em gái thì hơi sửng sốt: "Em sao vậy?"
"Mệt." Bị các người hành suốt bốn tiếng đồng hồ, anh đây không mệt mới lạ đó.
Hệ thống đang tán dóc với các hệ thống khác, nghe vậy thì khinh thường.
Ký chủ nhà nó nói dối mà không chớp mắt luôn cơ. Sao lúc ký chủ tán gái cả ngày không kêu mệt đi?
Nhưng chuyện đó chưa đáng sốc bằng chuyện kế tiếp.
"Em chú ý chăm sóc mình một chút. Bây giờ em đã là tiểu thư Phương gia rồi, chúng ta sẽ che chở cho em. Còn nữa, đám người hay bắt nạt em ở trường Đông Hoa anh đã xử lý toàn bộ rồi. Bọn họ sẽ phải trả giá vì đã bắt nạt em gái anh!" Nhìn Phương Thiên Kỳ vậy thôi chứ không ai ngờ hắn là một tên cuồng em gái. Ánh mắt hắn đau lòng nhìn Lam Ngọc, vỗ vỗ vai cô an ủi: "Em đừng lo lắng, dù tóc ngắn nhưng em vẫn rất xinh đẹp. Chờ qua một thời gian nữa tóc sẽ mọc lại thôi."
【? ? ?】Chuyện gì vậy? Đừng bảo là tên đần này nghĩ ký chủ bị bọn bắt nạt cắt hết tóc đấy nhé? Quả đầu đó rõ ràng ký chủ bỏ ra một số tiền lớn để làm đấy! Tỉnh lại đi anh giai!
Hệ thống có cảm giác mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát của nó.
Lam Ngọc khẽ gật đầu, cô không muốn tự động tay với mấy cô nhóc kia, dù sao người lớn như cô đi so đo với con nít thì không được hay cho lắm. Cô quay đầu nhìn Phương Thiên Kỳ hỏi: "Có cách nào để vào lớp chọn mà không phải thi không?"
Nam chính học trong lớp chọn. Nếu muốn tiêu diệt trước hết phải nằm vùng đối phương.
Phương Thiên Kỳ hơi nhăn mày: "Lớp chọn trường Amsterdam rất công minh. Sợ rằng chúng ta dùng tiền cũng không mua được."
Kỳ thật hắn cũng muốn cho em gái học trường tốt nhất nên đã bỏ một số tiền lớn đưa cô vào trường Amsterdam, còn lớp chọn hắn không nghĩ đến vì học sinh ở đó toàn là yêu nghiệt, sợ em gái theo không kịp, nhưng nếu em gái muốn thì hắn sẽ làm. Đáng tiếc đây không phải trường bình thường mà là trường quốc tế, có thể dùng tiền đưa người vào nhưng không thể mua được thành tích.
"Được rồi, anh đăng ký bài thi cho em là được." Cao trung à, anh đây đã qua cái thời này từ lâu, không biết có làm nổi bài thi đầu vào không.
"Học lớp thường cũng được mà em, sau vào đại học mới quan trọng." Lớp chọn trường Amsterdam có tỉ lệ đậu đại học 100% nhưng trong đó toàn là biến thái thôi, em gái hắn không có nền tảng vững chắc, thực sự hắn không nghĩ cô có thể thi vào, mà nếu may mắn thi đỗ vẫn không muốn cô học ở đó. Vào đó học sẽ phải lao lực và tốn rất nhiều thời gian, cô chỉ mới về Phương gia, hắn chỉ muốn cô vui vẻ làm một tiểu thư mà thôi.
"Em muốn lớp chọn." Lớp thường tới tư cách nhìn nam chính cũng không có, vậy cô làm nhiệm vụ thế nào?
Trông thấy em gái vẫn cứng đầu, Phương Thiên Kỳ đành nhượng bộ: "Thôi được, anh sẽ sắp xếp cho em. Em nghỉ ngơi đi, anh phải tới tập đoàn một chút."
"Ừm." Lam Ngọc phá lệ ngoan ngoãn tiễn anh trai ra khỏi phòng.
【Ký chủ...】Hệ thống có lời muốn nói.
"Ngủ."
Gọi cái gì mà gọi, anh đây mệt mỏi!
Hệ thống gọi cách nào Lam Ngọc cũng không đáp lại. Thôi khó quá bỏ qua! Hệ thống tiếp tục buôn chuyện, mặc xác ký chủ làm gì thì làm!
Thủ tục chuyển trường rất nhanh chóng. Đa số các tiểu thư thiếu gia thế gia đều theo học trường Amsterdam, nếu học giỏi thì tự thi vào, còn nếu học ngu thì đút tiền mà vào, vì thế Lam Ngọc thân là tiểu thư Phương gia, học ở đây là lẽ đương nhiên.
Nhưng cô học lớp chọn thì không phải chuyện đương nhiên nữa.
Cô giáo Lê nhìn Lam Ngọc bằng ánh mắt nhìn bảo vật ngàn năm mới được khai quật, trịnh trọng giới thiệu với cả lớp: "Hôm nay cô giới thiệu với các em bạn học mới, bạn tên là Phương Gia Linh, mới từ Pháp trở về. Bạn đã đạt điểm tuyệt đối trong bài thi đầu vào của lớp mình nên bắt đầu từ hôm nay, bạn sẽ là một thành viên mới trong lớp học của chúng ta. Các em hãy nhiệt tình giúp đỡ bạn làm quen với trường lớp."
Học sinh ở lớp chọn ganh đua kịch liệt. Vì lớp không giới hạn học sinh nên việc có một học sinh đột ngột thi vào không phải chuyện lạ, quan trọng là người đó chống chịu được bao lâu thôi. Bọn họ nhìn thành quen nên ban đầu thấy Lam Ngọc đều không có hứng thú gì. Nhưng đến khi cô giáo Lê nhắc tới ba chữ "điểm tuyệt đối", ánh mắt của tất cả lập tức đổ dồn lên người đang đứng bên cạnh cô giáo.
Thêm một tên biến thái nữa!
Dù cho bọn họ đang học tại lớp 3-1 nhưng làm bài thi đầu vào cũng không nắm chắc điểm tuyệt đối, vậy mà tên bất nam bất nữ này lại có thể làm được, biến thái trong biến thái rồi!
Theo bản năng bọn họ liếc nhìn một vài gương mặt ưu tú trong lớp. Số người đạt điểm tuyệt đối của bài thi đó chỉ có hội trưởng, phó hội trưởng và con nhỏ đeo đít chai kia mà thôi. Bây giờ lại thêm một người, có vẻ như cuộc sống học đường nhàm chán của bọn họ đã kết thúc rồi.
Lam Ngọc luôn giữ nụ cười nhạt trên môi. Hôm nay cô khác hẳn với buổi gặp mặt hôm qua. Cô mặc bộ đồng phục nam sinh, cà vạt đeo vất vưởng, cổ áo trên hơi mở, đầu tóc xù xù như chưa chải, trông giống một tên bụi đời hơn là học sinh ưu tú. Nhờ bộ dáng không giống ai này mà mọi người càng thêm ấn tượng với "cậu" bạn học mới này.