Chương 2: Hội trưởng quyền lực (2)

Lam Ngọc được đưa về ngõ hẻm lúc đầu. Bấy giờ cô mới nhận ra khối thân thể này không phải của mình. Ai bảo cô nhóc này sở hữu tivi LCD màn hình siêu mỏng giống cô chứ. Cô chỉ có thể nhận biết một đứa con gái qua ngực mà thôi, cả cô cũng không ngoại lệ đâu.

Tật xấu này, phải sửa!

Lúc cô trở lại vị diện, hệ thống nhanh nhẹn tải cốt truyện gốc cho cô. Đây là một bộ truyện học đường, thể loại thanh xuân vườn trường với nữ chính tiểu bạch thỏ và nam chính bá đạo quyền hạn ngập trời. Truyện tuổi teen phổ biến cho các thiếu nữ đã, đang và sắp yêu ở độ tuổi mười tám trở xuống, cái độ tuổi mà các em còn mơ tưởng soái ca ngôn tình.

Lam Ngọc chép miệng một cái. Dù nam chính chỉ là một thằng oắt con nhưng không thể xem thường được. Thứ nhất, bây giờ cô xuyên vào thân thể bằng tuổi với hắn. Thứ hai, cô là một học sinh tầm thường, không thể nào đủ trình độ để đối đầu với hội trưởng hội học sinh của một ngôi trường danh tiếng!

Thật đau đầu!

Lam Ngọc khoanh tay đứng suy nghĩ. Cô có tài cán gì ngoại trừ tài tán gái là đổ đây? Cô không thể tán được nam chính, nam nữ khác biệt, nếu tán trai cũng như tán gái thì cô vô địch rồi. Chẳng lẽ giờ tán nữ chính? Lam Ngọc bác bỏ ngay ý định này. Cô chưa phát rồ như thế đâu! Đây là truyện yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, cô điên mới đi cướp người. Muốn lật đổ nam chính, cách tốt nhất là không trở thành đối tượng của nam chính!

Nghĩ nghĩ một hồi đã vạch được kế hoạch tự cho là hoàn hảo, Lam Ngọc nhấc chân dựa theo trí nhớ để về nhà, nhưng cô vừa đi được ba bước thì đột ngột đổi hướng.

"Hello em gái đáng yêu! Cho anh mượn điện thoại chút được không?"

Đương nhiên Lam Ngọc nói theo thói quen, cô quên mất thân thể hiện tại chỉ là một cô gái nhỏ bé, không còn vẻ bề ngoài mê hoặc phụ nữ như trước nữa. Tuy nhiên, sau khi cô ý thức được sự thật rồi, Lam Ngọc vẫn duy trì nụ cười.

Việc gì phải chột dạ chứ!

Đám người đó biết cô là nữ nhưng vẫn mê cô đấy thôi!

Lam Ngọc tự tin vào tài năng của mình.

Nhưng đáng tiếc là gương mặt của nguyên chủ không được hấp dẫn cho lắm, nữ sinh bị cướp điện thoại lập tức xù lông: "Con ranh! Trả điện thoại cho tao!"

Đôi mắt Lam Ngọc chứa ý người nhìn nữ sinh mang đồng phục trường Đông Hoa, tay lắc lư chiếc điện thoại, thản nhiên nói: "Được."

Lam Ngọc thả điện thoại xuống đất. Tốc độ rơi vừa nhanh vừa bất ngờ, rơi mà cứ như ném vậy, khiến nó vừa chạm đất đã vỡ tan thành từng mảnh. Nữ sinh giận run người, lao lên muốn đánh cô: "Con khốn này! Đền điện thoại cho tao!"

Lam Ngọc nghiêng người tránh khỏi bàn tay của nữ sinh làm cho nữ sinh bị mất đà, ngã uỵch xuống đất, bộ dạng như chó ăn phân. Rất may không có người khác ở đây nếu không cô ta đã hỏng hết hình tượng, mặc dù cô ta cũng chẳng có hình tượng.

"Nói với Dư Duyệt, hãy đợi đấy!"

Dám chụp ảnh anh đây! Anh đây đẹp trai như vậy, đám nhà báo còn chưa dám chụp mà không xin phép chứ đừng nói tới một con nhóc! Dù anh đây thích gái đẹp nhưng đẹp mà láo thì anh cũng không tha cho đâu nhé!

Để lại một câu, Lam Ngọc tiêu sái quay người rời đi, hai tay muốn đút vào túi quần, cô chợt nhận ra quần không có túi.

Không ổn rồi.

Lam Ngọc cười cười bước nhanh khỏi ngõ hẻm.

Nguyên chủ tên Trần Gia Linh, một cô gái bình thường từ dưới quê lên thành phố học tập. Vì vẻ bề ngoài quê mùa, lại không có gia thế nên cô bị bạn học bắt nạt, thậm chí bị bạn học hủy hoại một đời con gái. Nhưng thân thế thực sự của nguyên chủ không tầm thường, cô vốn là con gái thất lạc của Phương gia, về sau đã được người Phương gia nhận lại.

Nguyên chủ là người yếu đuối, cô học trong ngôi trường danh tiếng kia và bị người ta đào được quá khứ đăng lên diễn đàn. Vì quá hổ thẹn và tủi nhục, cô đã tự sát.

Cuộc đời vô cùng bi thảm.

Nhưng chẳng liên quan gì tới Lam Ngọc cả, càng không liên quan gì tới nam nữ chính hết. Đây rõ là nhân vật tuyến qua đường cũng không phải. Mối liên kết tạm chấp nhận được chính là nguyên chủ có một tháng học tập dưới sự "cai trị" của nam chính.

Lam Ngọc lại đau đầu.

Đây đích thực là làm khó nhau! Đãng lẽ phải cho cô thân phận bét nhất cũng kém nam chính chút xíu thôi, cô mới có khả năng xử lý hắn. Đường này cho cô thân phận gì đâu, muốn xử lý nam chính, đó là nằm mơ giữa ban ngày!

Dựa theo trí nhớ về được căn nhà nhỏ, Lam Ngọc đặt mông xuống cái ghế xập xệ, tiện tay với lấy cái gương được vứt bừa bãi trên bàn.

Đầu tóc đã quê mùa còn xơ rối! Làn da sờ vào như đồng ruộng mùa khô! Đã không có đồng tiền ít ra vẫn phải có mặt tiền, bên đây chả được tích sự gì! Thật sự không còn gì để nói nữa!

Lam Ngọc buồn càng thêm buồn.

"Hệ thống." Lam Ngọc úp gương xuống bàn, uể oải gọi: "Có quà tặng tân thủ không?"

Cô suýt thì quên chuyện quan trọng này. Người mới lại trong hoàn cảnh bần cùng như cô, có quà tân thủ là chuyện không thể bàn cãi.

Hệ thống: 【Đã gửi quà tân chủ cho ký chủ rồi.】

"Hả?" Quà ở đâu cơ?

Lam Ngọc ngó ngược ngó xuôi nhưng không thấy thứ gì có thể cho là quà tân thủ được cả, không thể không nghi ngờ hệ thống này đang lừa đảo mình.

【Quà của ký chủ là dữ liệu cốt truyện và gợi ý về nguyên chủ.】Hệ thống nói chuyện rất có đạo lý.

"..."

Đó không phải là lẽ đương nhiên à?

Đó không phải là chuyện mỗi hệ thống phải làm à?

Sao có thể tính thứ đó là quà được? !

Lam Ngọc bất mãn gào lên với hệ thống.

Hệ thống luôn luôn có đạo lý: 【Trách nhiệm của tôi là đưa ký chủ xuyên tới mỗi vị diện để làm nhiệm vụ chứ không còn gì khác. 】

Đã bảo là tự lực tự cường rồi còn đòi quà? Ký chủ có hiểu tiếng người không vậy?

"..." Cô có cảm giác mình đã bị lừa.

"Thôi được rồi. Đúng là không hi vọng gì được vào hệ thống ăn hại nhà mi." Hệ thống đã bị dính cái mác ăn hại, tương lai đó cũng chính là một trong những danh hiệu của nó.

Bây giờ nó không biết, nếu biết trước, nó sẽ lập tức đưa quà tặng tân thủ cho cô!

Hệ thống nghĩ rằng ký chủ sẽ làm việc từ từ và chu đáo. Nhưng nó không ngờ...

"Đại tiểu thư, mời lên xe."

Tài xế mở cửa chiếc ô tô sang trọng, người hơi gập xuống mời Lam Ngọc bước vào. Lam Ngọc không hề khách khí, cả người toát lên phong thái tiểu thư nhà giàu mà lên xe, khiến cho tài xế nghi ngờ có phải hồi nhỏ cô thực sự sống ở quê không. Dù sao dáng vẻ này, giống hệt lão tiên sinh nhà hắn.

Ngồi trong xe mát mẻ có điều hòa hẳn hoi, Lam Ngọc thuận tay bóc gói bánh ra ăn. Đúng là nhà giàu có khác, bánh cũng ngon!

"Đại tiểu thư, tiên sinh và phu nhân đang..."

"Đi SPA." Làm đẹp trước đã! Để bộ dạng này sẽ khiến người chê cười! Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, cô cũng không được để vẻ ngoài của mình khó coi!

Tài xế hơi chần chừ một chút, nhưng nhìn bộ dáng quê mùa của cô, vẫn quyết định nghe theo cô. Dù sao cô vốn là đại tiểu thư nhà giàu, trước đó lưu lạc và nghèo khó nhưng bây giờ khác rồi, lần đầu tiên gặp mặt ba mẹ cũng phải dễ nhìn một chút.

Hệ thống ngơ ngơ một hồi mới xác định chuyện đang diễn ra là thật, gấp gáp hỏi: 【Ký chủ đang làm gì vậy?】

"Làm nhiệm vụ." Bánh ngon nha, kẹo cũng ngon nữa! Tâm tình tốt nên cô ăn thêm hai cái kẹo sữa.

Ai chẳng biết cô làm nhiệm vụ.

【Nhưng cô đang phá hỏng vị diện.】

Chính xác phải là ba tháng nữa Trần Gia Linh mới được nhận vào Phương gia, bây giờ đùng một cái đã về Phương gia rồi, mọi thứ sẽ rối tung hết cả lên! Mà không biết ký chủ làm cái quái gì mà mới hôm qua còn là nữ sinh nghèo kiết xác, hôm nay một bước lên trời thành đại tiểu thư? ! Nó nhớ ký chủ ngoại trừ chơi game online thì chơi game offline, làm thế quỷ nào mà được vậy???

Hệ thống tận lực tua lại quãng thời gian hôm qua nhưng không hề nhận ra điều gì bất thường, nó bắt đầu lo lắng.

Hi vọng mọi thứ vẫn tốt đẹp! Hỏng vị diện này, có bán nó đi cũng không đủ tiền mà đền đâu!

"Hỏng sao được? Tôi chỉ trở về nơi mà tôi thuộc về."

Không có tiền tiêu rất ngứa tay nha! Tật xấu này, phải sửa!

Hệ thống không biết ký chủ nhà nó lừa đảo của Phương gia được bao nhiêu tiền, chỉ biết cô đi thẳng xe tới SPA nổi tiếng nhất thành phố và vung tiền như rác.

Là vung tiền như rác!

"Chậc chậc." Lam Ngọc phe phẩy cái thẻ trống không trong tay, trong lòng chưa cảm thấy thỏa mãn.

Tài xế nhìn cô gái qua gương chiếu hậu giống như vịt hóa thiên nga phiên bản thật! Nếu như lúc nãy cô chỉ có khí chất của tiểu thư thì bây giờ cô chính là tiểu thư! Sau khi bọn họ đi SPA còn tới trung tâm mua sắm, hắn xách đồ cho cô nên thấy được tác phong tiêu tiền của cô, quả thực giống như phu nhân nhà hắn tiêu tiền chứ không nhìn ra đây là nhà giàu mới nổi. Hay đây là khí chất được truyền thừa?

Tài xế ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy chuyện này rất có lý. Dù sao cô lưu lạc một thời gian nhưng không thể phủ nhận cô chảy trong mình dòng máu của Phương gia cao quý. Cô có dáng vẻ của tiểu thư là lẽ đương nhiên.

Lam Ngọc được đưa về biệt thự Phương gia.

Người hầu trong biệt thự đang ngáp ngắn ngáp dài chờ người nhưng bọn họ chờ suốt hai tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa thấy người đâu. Bởi vì sự chậm trễ của tiểu thư không biết từ đâu tới này nên đám người hầu bắt đầu bất mãn với Lam Ngọc.

Chiếc ô tô đen đi thẳng vào trong biệt thự. Người hầu thu lại thần sắc chán ghét của mình, tươi cười chào đón: "Mừng đại tiểu thư."

Lam Ngọc tiêu sái xuống xe. Dưới ánh mặt trời, mái tóc dài đen nhánh khẽ tung bay trong gió. Cô ăn mặc rất đơn giản: chỉ áo sơ mi trắng không họa tiết và chiếc quần jean bó sát chân, chân đi đôi giày thể thao màu trắng, nhưng vẫn tỏa sáng rực rỡ. Người hầu ngay lập tức bị thu hút bởi cô, quên luôn cả sự chán ghét lúc đầu.