“Vị sư đệ này ngươi có thể lên núi rồi, Nghiêm sư thúc đồng ý gặp ngươi, vị trí động phủ của sư thúc...”
Đệ tử đi thông báo đó đưa trả lệnh bài bằng ngọc và lệnh bài màu vàng cho Lưu Ngọc, trong lời nói rất khách sáo, đều là nội môn người này còn có chút quan hệ với sư thúc ở trên núi, bọn họ cũng không muốn đắc tội, nói vài chuyện cần phải chú ý thì để hắn đi qua.
Lưu Ngọc nhận lại đồ vật, chắp tay, đi lên núi.
Động phủ của Nghiêm Hồng Ngọc nằm ở vị trí dưới rìa sườn núi, mặc dù cách nút Linh mạch còn một đoạn nhưng mức độ nồng đậm của Linh khí cũng hơn động phủ của Trúc Cơ kỳ bình thường.
Đệ tử Luyện Khí kỳ trên Thanh Tú phong cấm phi hành, ngọn núi này cao khoảng hơn năm nghìn trượng, Lưu Ngọc từ chân núi đi tới động phủ của Nghiêm Hồng Ngọc thì đã tiêu tốn một khắc.
Khi Lưu Ngọc đứng ở bên ngoài động phủ của Nghiêm Hồng Ngọc, cấm chế của động phủ sớm đã mở ra một khe nhỏ, có thể để một người đi vào.
Với thân phận của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đương nhiên không thể ra ngoài nghênh đón hắn.
Lưu Ngọc chỉnh quần áo, sau đó cất bước đi vào.
Cách bài trí của động phủ khá đơn giản, trừ đồ dùng cần trong sinh hoạt thì không có quá nhiều vật trang trí, nhìn dáng vẻ vị Hồng Ngọc sư thúc này cũng là một người không để ý bề ngoài, Lưu Ngọc thầm nghĩ.
Nghiêm Hồng Ngọc vẫn ăn mặc như đạo cô, ngồi trên ghế đá trong đại sảnh của động phủ nhắm mắt điều tức.
Lưu Ngọc thấy vậy thì rảo bước đi tới, hành lễ một cách quy củ.
“Đệ tử Lưu Ngọc tham kiến Hồng Ngọc sư thúc!”
Hắn đi tới khá gần thì cúi người hành lễ, giọng nói rất bình tĩnh.
Nghiêm Hồng Ngọc mở mắt ra, hờ hững liếc nhìn hắn, cười như không cười.
Tiểu bối này hơn nửa tháng không gặp tu vi vậy mà đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ, khiến nàng có hơi bất ngờ.
Đối với mục đích đến của người này, nàng đã đoán được, khoảng thời gian này người tới đây cầu nàng không chỉ có một mình Lưu Ngọc.
Tiểu bối này tuổi tác còn trẻ thì đã đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ, cũng có vài phần hy vọng Trúc Cơ, có một chút giá trị.
Mấu chốt là có ơn cứu mạng với Quần Nhi nhà nàng, lúc này kéo hắn một cái thuận nước móc quan hệ cũng không sao.
Trong lòng vụt qua suy nghĩ như vậy, trên mặt Nghiêm Hồng Ngọc lại không lộ ra biểu tình gì, giọng điệu thích thú mang chút chế giễu nói:
“Lưu sư chất lần này tới tìm ta, lẽ nào nhanh như vậy đã dùng tới tấm lệnh bài đó rồi sao?”
Lưu Ngọc nghe thấy lời này thì trên mặt không khỏi cười khổ, trong lòng bất lực, có điều đây là chuyện lớn liên quan tới tính mạng, vậy nên cũng không màng tới chút tâm mát thể diện nữa.
“Vãn bối vốn cũng không muốn nhanh như vậy đã làm phiền sư thúc, chỉ là cuộc chiến ở mỏ quặng Linh Thạch quá nguy hiểm, vãn bối mới bước vào Luyện Khí hậu kỳ, pháp khí trong tay cũng không có mấy món, căn bản không có sức tự bảo vệ mình!"
"Lên tiền tuyến căn bản không có ích gì, không ảnh hưởng được gì, Hồng Ngọc sư thúc minh giám, vãn bối vẫn muốn giữ chỗ hữu dụng của mình để báo đáp tông môn!”
Lưu Ngọc kiên quyết, một hơi nói hết lời muốn nói, mong ân tình lần trước có thể phát huy tác dụng, chỉ là loại cảm giác vận mệnh nằm ở trong tay người khác như này khiến hắn rất khó chịu.
“Không ngờ tiểu bối như ngươi tin tức khá là nhanh nhạy đấy, vừa về tông môn thì biết nhiều như vậy, đương nhiên động tác cũng không chậm, nhanh như vậy đã tìm tới chỗ này của ta rồi!”
Trong lòng Nghiêm Hồng Ngọc thật ra khá tán thưởng Lưu Ngọc, không chỉ dũng cảm ra tay cứu chất nữ bảo bối của nàng, thời khắc mấu chốt cũng biết phải làm sao bảo vệ tính mạng, không phải là một kẻ khuyết tật não, người như vậy tốt hơn những kẻ cổ hủ trong gia tộc nhiều, nghĩ tới đây trong lòng nàng vụt qua một chút mê mang.
“Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi chứ? Chỉ có cơ hội một lần, quyết định dùng tấm lệnh bài đó vào chuyện này sao?”
Nghiêm Hồng Ngọc hờ hững nói, khiến người ta không nhìn ra vui buồn.
Lưu Ngọc không do dự, ân tình có tốt nữa cũng phải dùng vào lúc quan trọng, hiện nay hắn chỉ muốn nhận một nhiệm vụ canh gác ở nơi an toàn, tạm thời tránh chiến tranh, nâng cao tu vi trước đã.
“Vãn bối đã nghĩ kỹ rồi, mong Hồng Ngọc sư thúc giúp ta sắp xếp một nhiệm vụ canh gác hậu phương!”
“Đây là hai cây Linh dược có tuổi thọ không tệ mà vãn bối ngẫu nhiên có được, không biết công hiệu không dám tùy ý sử dụng, xin Hồng Ngọc sư thúc tạm thời nhận lấy, giúp vãn bối nghiên cứu một phen xem có công hiệu gì.”
Đây là hai trong năm cây Linh dược hai trăm tuổi quý hiếm còn lại mà Lưu Ngọc lần trước thúc dục chín, đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng có tác dụng rất lớn.
Lúc này bị hắn không chút do dự mà lấy ra, mở hai chiếc hộp bằng ngọc rồi để trên bàn, sau đó cung kính đứng ở một bên.