Cho nên mặc dù Lưu Ngọc không muốn lên chiến trường nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ phản bội và chạy trốn khỏi tông môn, hắn chỉ muốn tìm một nhiệm vụ canh gác hậu phương, hoặc nơi khác cũng được, chỉ cần không lên tiền tuyến là được rồi.
Ngũ đại môn phái tu tiên của Sở quốc lần lượt là: Nguyên Dương Tông, Hợp Hoan Môn, Thanh Hư Phái, Tàn Nguyệt Cốc, Phiêu Tuyết Lâu. Mỗi một môn phái trong năm đại môn phái tu tiên này đều có tu sĩ Nguyên Anh kỳ tọa trấn, nắm giữ chín mươi phần trăm tài nguyên tu tiên của Sở quốc, các thế lực khác chỉ có thể phụ thuộc vào ngũ đại môn phái, sinh tồn ở trong các vết nứt.
Ngũ đại môn phái tu tiên của Sở quốc đều đứng ở phe trung lập, không chính không ma, không nhúng tay vào cuộc chiến tranh giữa chính ma, nếu bị chính đạo hoặc ma đạo xâm nhập sẽ tạm thời buông bỏ ân oán lợi ích liên thủ chống ngoại địch, khi không có người xâm nhập thì sẽ kìm chế lẫn nhau, không muốn nhìn thấy bên nào quá lớn mạnh.
Trong đó Hợp Hôn Môn giỏi thuật Song Tu, thăm dò m Dương đại đạo; Thanh Hư Phái là một đám đạo sĩ, ít nhất bề ngoài lễ tiết chu toàn; Tàn Nguyệt Cốc là một đám kiếm tu, nghiên cứu Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, phần lớn môn hạ mặt mày đều lạnh tanh, không bị ảnh hưởng bởi ngoại vật; Phiêu Tuyết Lâu phần lớn là nữ tu, tiên tử trong môn phái người nào cũng quốc sắc thiên hương, nghe nói khi thu nhận đệ tử tướng mạo cũng là một trong những điều kiện để nhận.
Lưu Ngọc vừa gấp rút đi đường vừa từ từ nhớ lại tình hình của tu tiên giới ở Sở quốc, năm môn phái tu tiên này vừa liên hợp đối ngoại vừa kiềm chế lẫn nhau, trong đó quan hệ của Nguyên Dương Tông và Tàn Nguyệt Cốc khá tốt, Hợp Hoan Môn và Thanh Hư Phái qua lại khá gần, Phiêu Tuyết Lâu bởi vì có hai lão tổ Nguyên Anh cho nên vô tình hay hữu ý có xu thế áp chế hai phe này, nhưng không ai muốn dễ dàng trêu chọc.
Tình hình của tu tiên giới lướt qua trong não hải của Lưu Ngọc, có điều đối với hắn của hiện nay mà nói quá xa xôi, chuyện cấp bách bây giờ là mau chóng nhận một nhiệm vụ canh gác hậu phương, mới có thể yên ổn tu luyện.
Hắn thậm chí không kịp đi nhìn qua động phủ mới, sợ trì hoãn sẽ muộn mất, chậm một bước thì không nhận được nhiệm vụ canh gác hậu phương, vậy thì khóc không ra nước mắt rồi.
Nghĩ tới đây, Lưu Ngọc cất tấm lệnh bài màu vàng đi, vận chuyển pháp lực toàn thân hóa thành một đạo lục quang nhàn nhạt, bay về phía Thanh Tú phong.
Thanh Tú phong là một trong bảy đại Linh sơn của Nguyên Dương Tông, phẩm giai Linh mạch trong núi đạt tới tam giai, có thể đáp ứng việc tu hành của tu sĩ Kim Đan kỳ.
Vùng đất của bảy đại Linh sơn, đương nhiên không thể để người khác tùy tiện đi vào, vừa tới gần Thanh Tú phong thì có tu sĩ canh gác phát ra cảnh cáo.
Lưu Ngọc thu lại ánh sáng, ở chân núi bị người ta chặn lại.
“Người tới dừng bước, người không phận sự không được vào núi!”
Hai tu sĩ canh gác này đều có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, bọn họ cũng là đệ tử nội môn, trông uy phong hơn hai đệ tử gác cửa ở Chính Nguyên Điện.
Hai người lúc này mặt mày nghiêm nghị hỏi thân phận của Lưu Ngọc, tại sao lại tới Thanh Tú phong, dáng vẻ công chính.
“Chào hai vị sư huynh, tại hạ Lưu Ngọc, đã từng may mắn có được chỉ điểm của Nghiêm Hồng Ngọc sư thúc, lần này là đặc biệt tới viếng thăm sư thúc!”
Lưu Ngọc nói như vậy, từ trong túi trữ vật lấy ra lệnh bài bằng ngọc đại biểu cho thân phận đệ tử nội môn và tấm lệnh bài màu vàng mà Nghiêm Hồng Ngọc cho hắn, cùng đưa qua.
Một tu sĩ trong đó nhận lấy lệnh bài bằng ngọc, sau đó lấy ra một pháp khí như chiếc đĩa tròn bằng khoảng hai tấc, đánh một đạo pháp quyết lên trên, chiếc đĩa tròn bắn ra ánh sáng màu vàng về phía lệnh bài bằng ngọc, hắn ta khẽ gật đầu với đệ tử còn lại, tỏ ý không có vấn đề gì.
“Chuyện viếng thăm vẫn cần chúng ta xin chỉ thị của sư thúc, nếu Nghiêm sư thúc đồng ý, ngươi mới có thể vào núi.”
Thấy thân phận không phải giả, sắc mặt của hai người dịu lại, bởi vì là đệ tử nội môn, hai người cũng không có làm khó, nghiêm túc nói với Lưu Ngọc, sau đó một người đi lên núi bẩm báo với Nghiêm Hồng Ngọc.
Lưu Ngọc gật đầu, đương nhiên không có ý kiến gì, trên bảy đại Linh sơn có Kim Đan trưởng lão cư trú, đương nhiên không phải là nơi ai cũng có thể đi vào, tuy trong lòng gấp gáp, nhưng cũng chỉ có thể kìm hãm tâm tư, thành thực chờ đợi.
Không có chuyện gì thì đánh giá cảnh sắc của Thanh Tú phong này.
Từ chân núi nhìn lên, trên sườn núi có mây trắng vờn quanh, tiên khí thấp thoáng che tầm nhìn khiến người khác không thể nhìn thấy đỉnh núi, có vô số hoa cỏ lạ đủ loại màu sắc, con đường nhỏ giữa núi sạch sẽ, nhìn sơ là biết có người chuyên quét dọn, cách một đoạn thì có một cái đình tinh tế cho người khác nghỉ ngơi, ở xa xa thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim hót líu lo, thật sự là một thắng cảnh nổi tiếng.
Khoảng nửa canh giờ sau, người đó lần nữa xuất hiện ở chân núi, hắn ta gật đầu với đệ tử canh gác còn lại, tỏ ý có thể cho qua.