Chương 70: Tình hình của Sở quốc

Thượng Xuyên Giang vẫn cái dáng vẻ lão giang hồ đó, hắn ta cười sảng khoái, nói có chút chế nhạo.

“Ài ~ Thượng sư huynh hai chúng ta quen biết nhiều năm như vậy rồi, cần gì phải khách sáo như vậy! Mọi chuyện cứ như trước là được!”

Tin tức cuộc chiến của mỏ quặng Linh Thạch khiến trong lòng Lưu Ngọc cảm thấy áp lực nặng nề nhưng ngoài mặt hắn vẫn cố gắng duy trì nụ cười chào hỏi với Thượng Xuyên Giang.

“Thực không dám giấu, sư đệ lần này đến tìm sư huynh thực ra là muốn nghe ngóng một chút tin tức của cuộc chiến ở mỏ quặng Linh Thạch.”

Lưu Ngọc từ từ mở miệng, thần sắc nghiêm túc, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thượng Xuyên Giang.

Nụ cười trên mặt Thượng Xuyên Giang dần dần thu lại, biểu cảm bắt đầu trở nên nghiêm túc, hắn đi tới một chiếc ghế trúc rồi ngồi xuống, đắn đo một lúc mới mở miệng:

“Lưu sư đệ, tình hình khả năng nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của ngươi, dựa theo tin tức mới nhất vi huynh có được thì ngũ đại môn phái tu tiên của Sở quốc chúng ta hiện nay đều đã tham gia tranh đoạt mỏ quặng Linh Thạch lần này, không ai muốn mỏ quặng Linh Thạch bị môn phái khác có được để từ đó mà thực lực tăng mạnh!”

“Mặc dù cường độ khống chế của cuộc chiến ở dưới Kim Đan kỳ, nhưng ngũ phái cộng lại đã có mười mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã chết, tu sĩ Luyện Khí kỳ càng thương vong nghiêm trọng, e là đã chết ba bốn trăm người rồi!”

“Tiếp theo môn phái nhất định sẽ chọn một nhóm đệ tử chi viện tiền tuyến, thực không dám giấu, vi huynh đã mượn quan hệ của gia tộc, nhận một nhiệm vụ canh gác hậu phương, Lưu sư đệ, ngươi nếu ở nội môn có mối quan hệ thì mau chóng nói chuyện đi, tùy tiện tìm một nhiệm vụ canh gác lâu dài ở bên ngoài, đợi chiến đấu qua đi rồi tính tiếp!”

“Còn muộn nữa sợ rằng lệnh điều động của môn phái sẽ ban xuống, nếu thật sự đến chiến trường, thực lực của tu sĩ Luyện Khí kỳ chúng ta có hạn, sống hay chết sợ rằng phải dựa vào vận may rồi!”

Thượng Xuyên Giang nói tỉ mỉ một lượt tình hình hắn ta biết cho Lưu Ngọc, sau đó còn khuyên hắn sớm đưa ra “dự tính”.

“Sư huynh còn không hiểu ta sao? Một đệ tử xuất thân biệt viện như ta lấy đâu có quan hệ để nhờ vả, sự việc tới nước này thì hết cách rồi, cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy thôi.”

Lưu Ngọc thở dài một tiếng, lắc đầu cười khổ nói. Có điều trong lòng hắn lại nghĩ tới tấm lệnh bài trong túi trữ vật, không biết có thể hay không...

“Thượng sư huynh, sự việc không thể chậm trễ, mặc kệ có cách hay không sư đệ đều phải đi thử xem sao, lần sau có thời gian sẽ tìm sư huynh ôn chuyện cũ, tới lúc đó gặp mặt nhất định mời sư huynh đến Thiên Hương Lâu ăn uống no nê thỏa thích.”

Thiên Hương Lâu là một quán rượu có tiếng trong Nguyên Dương Tông, Linh thực Linh tửu trong quán đều là dùng thịt yêu thú có Linh khí hoặc Linh thảo Linh quả làm thành, có công hiệu tăng cường tu vi, chỉ là giá cả đắt đỏ, ít cũng phải mười mấy khối Linh Thạch, nhiều thì tới mấy trăm khối Linh Thạch cũng có, không phải là nơi đệ tử bình thường có thể chi trả nổi.

Lưu Ngọc đứng dậy chắp tay, trong lòng gấp gáp muốn thử cách đó xem có được không, vậy nên lời nói cáo từ.

Thượng Xuyên Giang gật đầu, đi tới vỗ vai của Lưu Ngọc, nói:

“Lưu sư đệ, bảo trọng, chúng ta nhất định sẽ còn gặp mặt, tới lúc đó lại trong ở Thiên Hương Lâu uống rượu luận anh hùng!”

Giọng điệu của hắn ta chân thành, lời này xuất phát từ nội tâm.

Lưu Ngọc gật mạnh đầu, sau đó vỗ nhẹ túi trữ vật lấy Cự Mộc kiếm, hóa thành một đạo lục quang biến mất ở chân trời.

Bay ở trên không mấy chục trượng, Lưu Ngọc từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng, ánh mắt có hơi phức tạp, không ngờ tấm lệnh bài hôm đó thuận tay cứu Nghiêm Quần Nhi mà có được nhanh như vậy sẽ dùng tới rồi, hy vọng có thể dùng nó nhận được một nhiệm vụ canh gác hậu phương.

Một cuộc chiến tranh của tu tiên giới sẽ liên quan tới mấy chục vạn người tu tiên tham gia, thời gian từ mấy năm đến mấy trăm năm đều có khả năng. Tu sĩ vốn có của năm đại môn phái, cộng với tiểu môn phái và gia tộc phụ thuộc, có tới mấy chục vạn tu sĩ tham gia, thêm một Lưu Ngọc không nhiều, bớt một Lưu Ngọc cũng không ít, trọng lượng của hắn hình như một phân tử nước trong biển lớn, vô cùng nhỏ bé.

Không phải Lưu Ngọc không muốn cống hiến sức mình cho Nguyên Dương Tông, thật sự thêm một mình hắn, tông môn cũng chỉ nhiều thêm một bia đỡ đạn, đưa vào chiến trường thì không đáng kể, mặc dù tông môn có chút tình cảm đối với hắn, nhưng vẫn không đáng để hắn vì thế mà cược mạng mình vào.

Nhưng nếu mệnh lệnh của tông môn hạ xuống thì càng khó thay đổi, trừ phi hắn muốn phản bội và bỏ trốn khỏi tông môn, nhưng một tu sĩ Luyện Khí kỳ cỏn con có thể chạy bao xa chứ? Muốn trốn tránh sự truy sát của một trong ngũ đại môn phái của Sở quốc là vô cùng khó, thật sự là chỉ có đường chết. Theo quy định người phản bội tông môn nếu bị bắt thì phải chịu nỗi đau rút hồn luyện phách, linh hồn để vào trong đèn dầu thiêu đốt một trăm năm.