Thật ra nàng cũng từng nghĩ sẽ mua đan dược dùng để đột phá bình cảnh, có điều loại đan dược hiếm đó vô cùng đắt đỏ, với tài sản không có nhiều Linh Thạch của nàng, chỉ có thể rèn luyện pháp lực, sẽ có một ngày có thể mài mòn bình cảnh, xem ra môn tài nghệ luyện đan này quả thật kiếm Linh Thạch thật nhiều mà.
Trong đầu Giang Thu Thủy xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh trưng ra thân phận và định vị của mình, khóe miệng của nàng nở nụ cười nói:
“Chúc mừng Lưu sư... Ồ không, Lưu sư huynh đột phá Luyện Khí hậu kỳ thăng cấp vào nội môn, sư huynh mời động phủ trước rồi nói chuyện!”
Giới tu chân dùng tu vi luận bối phận, Lưu Ngọc không chỉ tu vi cao hơn nàng, còn đã là đệ tử nội môn, đương nhiên phải xưng hô là sư huynh.
Giọng nói của nàng động lòng người, như chim vàng anh cất tiếng hót lúc ban mai, không chút tạp chất. Có điều lần này nàng không đi trước, mà đợi sau khi Lưu Ngọc bước vào, lúc này mới dùng pháp quyết đóng cửa đá lại.
“Hơn nửa tháng không gặp Giang sư muội rồi, sư muội vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy, Lưu mỗ lại tới quấy nhiễu rồi.”
Khoảng thời gian từ phường thị Gia Thái quay về dưỡng thương và xung kích Luyện Khí thất tầng, hắn luôn trong trạng thái bế quan, không lên vách núi ngồi thiền luyện khí, cho nên hai người quả thật đã hơn nửa tháng không có gặp nhau rồi, giữa các tu sĩ vì do bế quan hoặc làm nhiệm vụ kiếm Linh Thạch, một khoảng thời gian rất lâu không gặp mặt cũng là chuyện bình thường.
Lưu Ngọc cũng không khách sáo, gật đầu rất thản nhiên chấp nhận thân phận đã biến đổi, đây là chuyện bình thường của Tu Chân Giới, không có gì phải ngại ngùng cả. Hắn mỉm cười chào hỏi với Giang Thu Thủy, thoải mái đi vào trong động phủ.
Giang Thu Thủy đi ở đằng sau, nhìn bóng dáng mặc đồ trắng trước mặt, trong đôi mắt tuyệt đẹp vụt qua vài tia phức tạp, người sư đệ ba năm trước tướng mạo và tư chất đều rất bình thường, vậy mà trong nháy mắt đã trở thành sư huynh của nội môn, điều này khiến trong lòng nàng khó tránh có một chút thất bại, rất không dễ chịu.
Bài trí của động phủ này vẫn giống lần trước khi tới đây, không hề thay đổi, Lưu Ngọc tùy ý liếc nhìn, đi thẳng đến một bên một chiếc bàn đá ngồi xuống, đắn đo xem phải mở miệng hỏi thế nào.
Giang Thu Thủy đặt hai ly trà xuống, tay áo phất nhẹ, lộ ra một phần cánh tay nhỏ trắng như ngọc, ưu nhã rót hai ly trà, một ly trong đó đặt nhẹ ở phía Lưu Ngọc, lúc này mới ngồi xuống.
Nàng đoan chính ngồi trên chiếc ghế đá, hai tay đan vào nhau để trên đùi, hai mắt cụp xuống nhìn ly trà, khẽ thở dài một tiếng, âm trầm nói:
“Không ngờ một câu nói đùa của ba năm trước lại thành thật, hiện nay huynh đã là sư huynh của nội môn, mà ta vẫn ở Luyện Khí trung kỳ vất vả rèn luyện tu vi pháp lực, không biết còn phải bị vây hãm mấy mùa xuân nữa!”
Trong lời nói của Giang Thu Thủy tràn ngập sự cảm khái, nói tới cuối cùng lại mang một chút thất bại. Có một số tu sĩ Ngụy linh căn bởi vì bình cảnh mà cả đời không tiến vào được Luyện Khí hậu kỳ, nàng mang tư chất Tam linh căn sẽ không khó khăn như vậy, nhưng nếu vận may không tốt, mắc kẹt mười mấy năm ở bình cảnh, không vào được nội môn bỏ lỡ độ tuổi Trúc Cơ tốt nhất vẫn là rất có khả năng, đây cũng là điều nàng luôn lo lắng.
“Lưu mỗ may mắn mua được một viên đan dược đột phá bình cảnh mà thôi, sư muội không cần ngưỡng mộ, tin chắc sư muội chỉ cần cố gắng tu luyện cơ duyên đến thì nhất định có thể đột phá trước năm ba mươi tuổi thôi!”
Lưu Ngọc nhìn sư tỷ trước đây, nàng trước đây khi nói chuyện với hắn thì thấp thoáng mang theo một chút tư thái từ trên cao nhìn xuống, bây giờ lại là bộ dạng thất bại như này.
Trong lòng không khỏi vụt qua một tia tự đắc, Lưu Ngọc từ tốn nhấp một ngụm trà. Hương vị của trà này rất ngon, mang theo một chút ít Linh khí, có điều không có hiệu quả đặc biệt, luận giá trị mà nói kém hơn trà Thanh Hà rất nhiều, để ly trà xuống, hắn mới mở miệng, khí độ trầm ổn mà ung dung.
“Sư muội cũng biết Lưu mỗ có tâm đắc đối với con đường luyện đan, có điều Lưu mỗ một lòng tu luyện, không muốn vì một vài chuyện vặt mà phân tâm, không biết Giang sư muội có muốn chia sẻ một ít phiền não với Lưu mỗ, xử lý một ít đan dược không?”
Đây cũng là sau khi Lưu Ngọc đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ, bớt đi được rất nhiều kiêng kỵ mới dám làm như vậy, làm như vậy có thể tăng cao sức ảnh hưởng và danh tiếng, khi làm một số việc sẽ dễ dàng hơn, mở rộng mối quan hệ của mình.
Lưu Ngọc trải qua sự đun đúc của kiếp trước, biết rõ danh tiếng có lúc là một cây cầu nối, có thể khiến con người chạm tới rất nhiều thứ bình thường không chạm tới, ví dụ như mấy loại bảo vật trợ giúp Trúc Cơ.
Hơn nữa có người giúp mình làm việc, cũng có thể tiết kiệm không ít thời gian.
Làm như vậy cũng sẽ bị nhòm ngó, nhưng sau khi thực lực tăng trưởng, hắn tự tin có thể chặn được những rình mò trong tối.
“Chỉ cần kiếm trong tay, chém tan mây vạn dặm!