Giang Thu Thủy không ngờ Lưu Ngọc bỗng nhiên nói ra lời chiêu mộ, muốn nàng làm việc cho hắn, nhất thời nàng đã ngây ra, vẻ mặt bỗng chốc cứng lại.
Người sư đệ từng trầm mặc kiệm lời này, vật nhỏ trong suốt trong biệt viện nhất mạch, bây giờ không những tu vi vượt qua nàng, còn nhảy vọt trở thành sư huynh nội môn, còn nói ra “lời nói ngông cuồng” như vậy, nội tâm cao ngạo đó của nàng cũng có chút xấu hổ, giống như bị sỉ nhục.
Có điều chút xấu hổ này tới nhanh, đi cũng nhanh, người tu tiên đặt lợi ích lên hàng đầu, hiện thực là nàng muốn nhanh chóng đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ, chỉ có mua đan dược đột phá bình cảnh là ổn thỏa nhất, mà muốn gom đủ một khoản Linh Thạch đó, chỉ dựa vào bản thân thì phải mất mấy năm nữa, hơn nữa tất cả Linh Thạch đều dùng để mua đan dược đột phá bình cảnh, vậy tu luyện sau này lẽ nào chỉ dựa vào việc ngồi thiền luyện khí hay sao?
Còn lâu mới kiếm Linh Thạch nhanh như nghề Luyện Đan Sư của Lưu sư huynh, mà khả năng ngoại giao của nàng, xử lý một số đan dược và làm một vài việc vặt lại rất dễ dàng.
Trong lòng Giang Thu Thủy vụt qua rất nhiều suy nghĩ, tính toán lợi ích được mất, đè xuống sự khác thường trong lòng.
Nàng bỗng nhiên khẽ mỉm cười với Lưu Ngọc, thẳng người, hơi gập eo rót đầy nước trà cho Lưu Ngọc, cổ áo như ẩn như hiện lộ ra một khoảng trắng tuyết. Là một nữ nhân xinh đẹp, nàng đương nhiên biết làm sao để lợi dụng nhan sắc, đây là thứ nàng có thể dựa vào.
“Sư muội đương nhiên bằng lòng chia sẻ nỗi lo với Lưu sư huynh, sau này làm việc cho sư huynh rồi, sư huynh nhất định phải thương xót tiểu nữ nha!”
Hai tay của nàng cầm ấm trà, cánh tay khẽ động, một dòng nước chảy ra từ miệng vòi, đồng thời môi anh đào mở khẽ, dịu dàng nói chuyện với Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Giang Thu Thủy, đây là cái hắn vui lòng nhìn thấy, thái độ là mặt nạ của linh hồn, có thể nói rõ rất nhiều thứ.
Lúc này từ trên cao nhìn xuống, rất dễ dàng nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp kia, năm nay hai mươi mốt tuổi, còn chưa từng chạm vào nữ nhân, trong lòng khó tránh khỏi sẽ nảy sinh một vài ý niệm, có điều hắn biết lúc này tạm thời chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chơi thật, dùng lý trí đè ý nghĩ có chút “to gan” đó xuống, ánh mắt lần nữa trở nên thanh minh.
“Chuyện này dễ thôi, chỉ cần Giang sư muội cố gắng làm việc thay ta, Lưu mỗ tuyệt đối sẽ không để sư muội chịu thiệt!”
Đợi rót đầy nước trà, sau khi Giang Thu Thủy ngồi trở lại thì Lưu Ngọc cầm ly trà lên, dùng trà thay rượu cung ly với nàng, trong phút chốc khách chủ đều vui.
Chọn Giang Thu Thủy xử lý đan dược cho hắn là vì, thứ nhất tương đối quen thuộc, cùng ở Thanh Mộc phong nhiều năm như vậy, đối với tính cách đặc điểm của nàng hắn khá hiểu rõ, thứ hai là nữ nhân này giỏi giao tiếp, thông tin nhanh nhạy, tuy người quen biết đều là một số đệ tử ngoại môn, nhưng mỗi tháng xử lý mấy lọ đan dược và một số việc vặt cho hắn vẫn là không thành vấn đề.
Giang Thu Thủy chú ý tới ánh mắt trong vắt của Lưu Ngọc, trong lòng thở phào một hơi lại có một chút thất vọng, ý này là nàng chỉ cần ngoan ngoãn làm việc không cần có ý nghĩ lệch lạc rồi.
“Tông môn dạo gần đây xảy ra chuyện lớn gì sao? Lưu mỗ hôm qua đến Thanh Tuyền phong, thấy rất nhiều đồng môn đều hớt hải đi lại, thần sắc ngưng trọng, có phải đã xảy ra chuyện lớn gì không?”
Lưu Ngọc nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, để ly trà xuống, sau mới nói với Giang Thu Thủy.
Vừa nhắc đến điều này, sắc mặt của Giang Thu Thủy trở nên nặng nề, nàng ta từ từ mở miệng nói:
“Một tháng trước, ở giáp ranh giữa Thanh châu và Kính châu, có một đệ tử nội môn phát hiện mạch khoáng Linh Thạch, sau khi điều tra kỹ càng, phát hiện một mạch khoáng Linh Thạch tầm trung.
Đệ tử đó lập tức bẩm báo cho tông môn, tông môn lập tức phái nhân thủ tới canh gác, nhưng giữa chừng không biết tại sao lộ thông tin, để Hợp Hoan Môn của Kính châu có được tin tức.”
“Hợp Hoan Môn của Kính châu lập tức phái một nhóm tu sĩ đánh lén đệ tử canh gác của tông môn chúng ta, bây giờ vây quanh mỏ quặng Linh Thạch đó hai bên đã chiến đấu mấy trận, không ai muốn nhượng bộ cả.”
“Nghe nói đệ tử Luyện Khí kỳ của tông môn chúng ta đã tử thương mấy chục người, ngay cả sư thúc Trúc Cơ kỳ cũng đã chết mất hai người, hai tông dần dần tung ra chân hỏa, bây giờ bên ngoài tiếng gào thét vang trời, đệ tử Luyện Khí kỳ đều không muốn bị phái tới chiến trường bên đó!”
Nàng nói đến đây, đôi mắt tuyệt đẹp cụp xuống, vụt qua một tia lo lắng. Tu sĩ Luyện Khí kỳ lên chiến trường thật sự chính thân bất do kỷ, nói không chừng sẽ bị tu sĩ cao giai nào đó thuận tay giết chết.
Mỏ quặng Linh Thạch cũng là một loại khoáng thạch đặc biệt nhưng nó có thể hấp thụ Linh khí, ở những nơi ẩn chứa quặng Linh Thạch thường sẽ xuất hiện Linh mạch với Linh khí dồi dào, những khoáng thạch đặc biệt này dưới sự tưới tắm của Linh khí từ từ biến thành Linh thạch ẩn chứa Linh lực.