“Sư đệ vừa thăng cấp nội môn, còn rất nhiều chuyện vặt cần phải xử lý, vậy nên cáo từ trước, có thời gian sẽ mời Tiền sư huynh uống rượu!”
Lưu Ngọc thấy đã làm xong việc, lại khách sáo một lúc với Tiền sư huynh, bèn đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi Tống Vụ Điện thì đã tới giờ hợi, một vầng trăng lơ lửng trên trời, tỏa ra ánh sáng bạc.
Lưu Ngọc điều khiển Cự Mộc kiếm, tốn ba canh giờ quay về Thanh Mộc phong, lúc này đã là nửa đêm, cả đoạn đường không có gặp được mấy tu sĩ.
Lấy lệnh bài cấm chế ra, mở cấm chế của động phủ, Lưu Ngọc đi vào, ngồi ở trên ghế. Nếu đã có động phủ tốt hơn thì định thu dọn đồ đạc, ngày mai giao trả lệnh bài của động phủ này, chuyển đến Thanh Linh phong tu hành.
Đưa tay mở cửa sổ, nhìn từng cái cây ngọn cỏ quen thuộc của Thanh Mộc phong, ánh mắt của Lưu Ngọc dần mê ly, nhất thời thấy rất cảm khái, tới thế giới này đã mười bốn năm rồi, từ một kẻ ăn xin không có gì cả, cô quạnh và đen tối vô số ngày đêm, cuối cùng cũng không có uổng phí.
Có điều Trúc Cơ kỳ mới tính là bắt đầu con đường tu tiên thật sự, tuổi thọ tăng gấp đôi, khác hoàn toàn với người phàm, chuyện này vẫn cần tính kế lâu dài. Nhìn ngôi sao lấp lánh đằng xa, ánh mắt của hắn dần trở nên kiên định, một lúc lâu sau mới đóng cửa sổ lại, đi tới trên giường ngồi khoanh chân.
Lưu Ngọc từ trong túi trữ vật lấy ra bốn lọ ngọc, đây đều là Tử Linh đan – đan dược phổ thông dùng để tu luyện trong giai đoạn Luyện Khí hậu kỳ, đều là có được từ trong túi trữ vật của tu sĩ mặt rỗ và nam tử mặc Nho Sam, bây giờ Lưu Ngọc cũng coi như là một Luyện Đan Sư rồi, với mắt nhìn của hắn thì thấy, những đan dược này đều bình thường, không bị động tay chân, có thể yên tâm sử dụng.
Đưa tay mở lọ ngọc ra, nuốt một viên vào bụng, lặng lẽ vận chuyển Mộc Linh quyết luyện hóa dược lực, từ từ tịnh tiến pháp lực.
Mấy canh giờ tu luyện thoáng chốc đã trôi qua, ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ hắt vào trong phòng.
Thiết kế bài trí của động phủ này rất đơn giản, cũng không có mấy thứ đáng tiền, lất ra hai túi trữ vật giấu ở trong ô bí mật trước đó, bỏ vào trong ngực, rồi thu dọn đơn giản một chút sau đó đi ra khỏi động phủ.
Hôm qua đến Thanh Tuyền phong nhìn thấy rất nhiều người vội vàng đi lại, khiến Lưu Ngọc cảm thấy có hơi lạ, không biết vì nguyên nhân gì, lẽ nào đã xảy ra chuyện lớn gì sao?
Lưu Ngọc vỗ nhẹ vào túi trữ vật lấy Cự Mộc kiếm ra, điều khiển Cự Mộc kiếm bay về phía động phủ của Giang Thu Thủy định thăm dò chút tin tức, những năm này luôn bận bịu luyện đan và làm nhiệm vụ, đồng môn thân nhất chỉ có Giang Thu Thủy, dù sao mỗi tháng ra tay luyện chế một lần đan dược cho Biệt viện phái cũng đều qua tay của nàng, đến đến đi đi hai người cũng trở nên thân quen.
Có điều sau khi hắn vào nội môn, tu vi và thân phận địa vị sẽ thay đổi, lời hứa trước đó đương nhiên bỏ, hiện nay tu vi của hắn đã đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ, lại có pháp khí thượng phẩm Kim Long kiếm trong tay, đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ đã không có nhiều kiêng kỵ nữa, đương nhiên cũng không cần sợ đầu sợ đuôi.
Tốc độ ngự kiếm phi hành nhanh hơn nhiều so với dùng hay chân chạy đi, không lâu sau thì hắn đã tới bên ngoài động phủ của Giang Thu Thủy.
Thu Cự Mộc kiếm vào túi trữ vật, Lưu Ngọc lấy ra một tấm Truyền âm phù, môi động nhẹ, sau đó Truyền âm phù hóa thành một đạo ánh sáng trắng bay vào trong động phủ.
Sau khi dùng Truyền âm phù, Lưu Ngọc đứng ở ngoài cấm chế kiên nhẫn chờ đợi. Trước đây cứ cách khoảng nửa tháng sẽ tới đây một lần, tu vi đột phá khiến tâm thái của hắn xảy ra một chút thay đổi, tâm trạng không giống nhau nữa.
Lưu Ngọc mặc trường bào màu trắng, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt sâu thẳm quét qua xung quanh, tùy ý đánh giá xung quanh.
Giang Thu Thủy ở ngoại môn giao du rất rộng, đặc biệt là quen biết rất nhiều người trong Biệt viện phái, có lẽ là do có một chút quan hệ, vị trí động phủ của nàng đẹp hơn của Lưu Ngọc, không những lớn hơn rất nhiều, còn sát gần nút Linh mạch, Linh khí cũng nồng đậm hơn không ít.
Có lẽ là đang tu luyện, lần này Lưu Ngọc đã đợi khoảng hai khắc, Giang Thu Thủy mới mở động phủ ra.
“Ầm ầm ầm!”
Sau khi cửa đá của động phủ từ từ mở ra, một gương mặt xinh đẹp lọt vào tầm nhìn của Lưu Ngọc.
Một bộ trường bào của đệ tử ngoại môn Nguyên Dương Tông che lại hơn nửa phong quang, chỉ có hai điểm kiêu ngạo ẩn hiển qua đường nét, mái tóc dùng một dải ruy băng tùy ý buộc đằng sau, có lẽ là do vừa xong việc, trên vầng trán trắng mịn còn vương một ít mồ hôi, với thị lực của người tu luyện tất cả những cái này đều nhìn thấy rõ ràng.
Giang Thu Thủy mở cấm chế ra, nhìn thấy Lưu Ngọc mặc quần áo màu trắng của đệ tử nội môn, cảm thấy trên người hắn tỏa ra cỗ Linh lực dao động rõ ràng mạnh hơn nàng một bậc, mở to mắt, cảm thấy có hơi khó tin.
Nửa tháng trước khi hắn đến đây nghe ngóng đan dược đột phá bình cảnh, biết vị sư đệ này tu luyện đến Luyện Khí lục tầng đỉnh phong thì đã khiến nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn, không ngờ hắn vậy mà thoáng cái thì đột phá tu vi tiến vào nội môn, thật là khiến người ta ngưỡng mộ đố kỵ, chắc là có được đan dược đột phá bình cảnh, nếu không tuyệt đối không thể đột phá nhanh như vậy được, Giang Thu Thủy khẳng định trong lòng.