“Tiền sư huynh, đây là vật Cảnh sư thúc của Chính Nguyên Điện đưa cho ta, dặn tại hạ cầm vật này đến Tống Vụ Điện, nói là có thể chia cho một động phủ tu hành ở Thanh Linh phong.”
Tiền sư huynh nhận lấy chiếc lá bạc này, nhận ra đây là tín vật của Cảnh sư thúc, không khỏi đánh giá cao Lưu Ngọc, phải biết rằng mười mấy năm nay số người có thể khiến Cảnh sư thúc tặng cho tín vật cũng chỉ có hai người mà thôi, đều là người xuất sắc trong tông môn, vị sư đệ này có thể có được sự xem trọng của lão nhân gia hắn, xem ra quả thật có chỗ đặc biệt.
Thanh Linh phong là một trong những Linh sơn có mức độ Linh khí nồng đậm nhất của Nguyên Dương Tông cho Luyện Khí kỳ tu hành, phẩm giai Linh mạch trong núi đã ở mức cực hạn của nhất phẩm, cận kề tiến giai, so với đỉnh núi nơi mà các đệ tử nội môn khác sống thì Linh khí ở đây cao hơn hai phần mười, có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
Mười khối Linh Thạch chỉ có thể sắp xếp một động phủ tương đối tốt một xíu, hắn ta có tốt hơn chút nữa thì cũng không có quyền hạn đó, mà muốn chia động phủ trên Thanh Linh phong, buộc phải thông qua chấp sự Trúc Cơ quản lý phương diện này chấp thuận mới được, chuyện này cần chấp sự Trúc Cơ gật đầu đồng ý mới được, có điều có thể có được sự xem trọng của Cảnh sư thúc của Chính Nguyên Điện, chuyện này quá nửa là không thành vấn đề.
Tiền sư huynh nghĩ tới đây, trong lòng đã đặt Lưu Ngọc ở vị trí ngang hàng, vị Lưu sư đệ này bất luận có quan hệ với Cảnh sư thúc, hay thật sự có chỗ bất phàm, đều không phải là người hắn ta có thể tùy tiện nắn bóp. Nghĩ tới đây Tiền sư huynh lập tức đứng dậy, đi tìm chấp sự Trúc Cơ bẩm rõ tình hình, xin động phủ của Thanh Linh phong, không dám tiếp tục làm cái vẻ làm việc cần đòi hỏi lợi ích nữa.
“Lưu sư đệ đợi chút, chuyện động phủ ở Thanh Linh phong vẫn cần phải bẩm báo với chấp sự sư thúc, có điều có tín vật này chắc chắn lấy được, vi huynh đi sẽ quay lại ngay.”
Tiền sư huynh khách sáo nói với Lưu Ngọc, sau đó đứng dậy rảo bước đi về phía hậu điện.
Lưu Ngọc yên lặng ngồi ở cạnh bàn chờ đợi, cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Tiền sư huynh, đối với nguyên nhân hắn biết rõ trong lòng chẳng qua hắn không giải thích gì cả, nếu có thể mượn “ngọn gió Đông” này của Cảnh sư thúc để làm được chuyện này, đó cũng là chuyện tốt.
Khoảng nửa khắc sau, Tiền sư huynh tươi cười đi ra từ hậu điện, trong tay còn cầm một quyển trục, y đi tới cạnh bàn, từ từ mở cuốn trục ra, đồng thời giảng giải:
“Chúc mừng Lưu sư đệ, Trúc Cơ sư thúc đã đồng ý chuyện này, đây chính là quyển trục đánh dấu vị trí động phủ ở Thanh Linh phong, điểm sáng màu vàng đại biểu đã có người ở, điểm sáng màu xanh đại biểu cho trạng thái tạm thời trống, sư đệ chọn một chỗ đi!”
Lưu Ngọc đưa mắt nhìn về phía quyển trục, chỉ thấy trên bản đồ vẽ tình trạng Linh mạch của Thanh Linh phong, ở các nơi của Linh mạch có khoảng bốn năm mươi điểm sáng, phần lớn đều là điểm sáng màu vàng có người ở rồi, chỉ có mười mấy điểm sáng màu xanh là tạm thời trống.
Động phủ mới sẽ cùng hắn tu luyện vượt qua giai đoạn Luyện Khí kỳ, phải ở một khoảng thời gian rất dài, Lưu Ngọc nhìn kỹ cuốn trục, cuối cùng chọn một động phủ sát gần nút Linh mạch, chỉ vào điểm sáng màu xanh đó rồi nói với Tiền sư huynh: “Chọn chỗ này đi, làm phiền sư huynh xử lý.”
“Lưu sư đệ chắc chắn muốn chọn chỗ này chứ? Động phủ này một khi xác định thì không thể thay đổi nữa!”
Tiền sư huynh xác nhận một lần, sau khi có được câu trả lời chắc chắn thì bắt quyết ấn vào điểm sáng màu xanh đó, điểm sáng màu xanh lập tức biến thành màu vàng.
Hắn ta thu quyển trục lại, lần nữa đi về phía hậu điện, nhìn dáng vẻ là đi bẩm rõ tình hình với sư thúc Trúc Cơ kỳ, chẳng mấy chốc đã lại đi ra, trong tay còn cầm lệnh bài màu vàng.
Sau khi Tiền sư huynh ngồi xuống thì đẩy lệnh bài qua, cười rồi nói: “Đây chính là lệnh bài khống chế cấm chế của động phủ đó, sư đệ phải bảo quản cho kỹ, nếu không làm lại thì sẽ rất phiền phức!”
“Còn căn động phủ ngoại môn kia, sư đệ sau khi chuyển động phủ xong thì giao trả lệnh bài cấm chế cho Tống Vụ Điện, có điều không cần vội, trong vòng một tháng qua đây trả lại là được!”
“Chuyện này vẫn là phải đa tạ Tiền sư huynh, một chút tâm ý, xin đừng chê bai.”
Lưu Ngọc thu lệnh bài vào túi trữ vật, lại lấy ra hai khối Linh Thạch, khẽ mỉm cười đẩy qua, sau khi tu vi tăng lên, tiêu Linh Thạch cũng không cần bó tay bó chân như vậy nữa, mười mấy khối Linh Thạch đối với đệ tử nội môn mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
“Đây chỉ là chuyện trong bổn phận của Tiền mỗ, sư đệ không cần khách sáo như vậy, không cần như vậy ~”
Tiền sư huynh ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại cảm thấy vị sư đệ này rất biết điều, động tác trên tay của hắn ta không hề chậm, lẳng lặng thu Linh Thạch vào túi trữ vật.