Chương 64: Thăng cấp nội môn(3)

Phải biết Nguyên Dương Tông có hơn hai vạn đệ tử Luyện Khí kỳ, nhưng đệ tử ngoại môn đã chiếm hơn tám mươi phần trăm, mà đệ tử nội môn chỉ có một nghìn mấy trăm người, có thể thấy sự chênh lệch đãi ngộ của thân phận bên trong như nào.

Lưu Ngọc mặc trường bào màu trắng, dưới sự chứng kiến của Cảnh Nguyên Chương, đi tới trước bàn thờ màu đỏ, hai gối quỳ trên chiếc đệm mỏng ở giữa mặt đất, hành mấy lần đại lễ trước bức tranh của tổ sư Nguyên Anh trong lịch sử của tông môn, sau đó cầm một nén hương bên cạnh châm lửa rồi cắm vào trong lư hương, hoàn thành nghi thức.

Mỗi một bước của nghi thức này Lưu Ngọc đều hoàn thành một cách cẩn thận, không dám qua loa, nếu xảy ra sai sót gì, một tội danh bất kính tổ sư không phải là tội đệ tử bình thường có thể gánh được.

“Làm phiền Cảnh sư thúc rồi, đệ tử cáo lui!”

Nếu đã hoàn thành mục tiêu thăng cấp nội môn, Lưu Ngọc cũng không nán lại nữa, hành lễ với Cảnh Nguyên Chương xong thì xoay người đi về phía bên ngoài.

“Đợi đã, ngươi cầm lệnh bài của ta đến Tống Vụ Điện, bảo bọn họ chia cho ngươi một động phủ ở Thanh Linh phong để tu hành.”

Cảnh Nguyên Chương gọi Lưu Ngọc lại, ném một thứ có hình cái lá bạc qua.

Tuổi thọ của bản thân đã sắp tới cực hạn, nhìn thấy biệt viện nhất mạch xuất hiện một tiểu bối không tồi thì không nhịn được mà muốn thuận tay giúp hắn, giống như trưởng bối năm đó đã chết đi, con người già rồi thì cứ thích suy nghĩ linh tinh, ông ta phẩy tay không nói gì nữa, bảo Lưu Ngọc rời đi.

Đưa tay nhận lấy lá bạc, Lưu Ngọc nghe thấy lời của vị Cảnh sư thúc này thì có rất nhiều nghi vấn, không hiểu ông ta tại sao lại giúp mình, có thể nhìn thấy thế tay của Cảnh Nguyên Chương, miệng há ra cuối cùng không có nói thêm gì nữa, chỉ cung kính hành lễ lại lần nữa, chầm chậm lui ra.

Lưu Ngọc đi ra khỏi Chính Nguyên Điện, lại gặp được hai đệ tử ngoại môn ở đó.

Hai người đó vẫn đang canh gác ở cửa lớn của Chính Dương Điện, họ đều nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, ánh mắt lộ ra sự ngưỡng mộ, khi Lưu Ngọc đi qua thì đồng thành gọi một tiếng sư huynh, cho dù tu vi của hai người bọn họ cao hơn một bậc, nhưng đệ tử ngoại môn gặp đệ tử nội môn thì thấp hơn một bậc, phải gọi là sư huynh, đây là sự khác biệt của thân phận, quy định của tông môn.

Hiện giờ Lưu Ngọc thuận lợi thăng cấp nội môn nên tâm trạng rất vui, nghe thấy lời của hai người thì khẽ gật đầu nở một nụ cười, sau đó đi về phía Tống Vụ Điện.

Phái hai đệ tử ngoại môn tu vi Luyện Khí bát tầng canh gác cửa lớn, hắn không đoán được lý do của Cảnh sư phụ là gì, có lẽ là muốn gợi ý một chút cho đệ tử vừa thăng cấp nhỉ!

Sắc trời lúc này đã hoàn toàn xám xịt, tu sĩ đi lại vẫn không ít, Lưu Ngọc dọc theo con đường nhỏ giữa cung điện lầu các, chẳng mấy chốc thì đi tới Tống Vụ Điện.

Lưu Ngọc đi thẳng về phía sư huynh nội môn trông có vẻ nghiêm túc bảo thủ, chính là Tiền sư huynh luôn sắp xếp việc vặt cho hắn, hiện giờ hai người đã nhiều lần nói chuyện với nhau, đã thân quen rồi.

“Tiền sư huynh, sư đệ vừa thăng cấp nội môn, làm phiền sư huynh sắp xếp cho tại hạ một động phủ để đệ tử nội môn tu luyện.” Lưu Ngọc đi thẳng vào vấn đề, nói ra lý do tới đây.

Đồng thời nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý tới bên này, bèn từ túi trữ vật lấy không ít không nhiều mười khối Linh Thạch, lẳng lặng để trên bàn rồi đẩy qua, không có vì trở thành đệ tử nội môn mà trở nên vênh váo, không tuân thủ quy tắc ngầm.

Tiền sư huynh đương nhiên biết Lưu Ngọc, rất kinh ngạc trước việc hắn trong thời gian ngắn ngủi ba năm mà thăng cấp nội môn, có điều vừa nghe phải sắp xếp động phủ thì sắc mặt lập tức trở nên ôn hòa, màu mè cho việc sắp xếp động phủ này không ít, phong phú hơn việc sắp xếp việc vặt nhiều.

Tiền sư huynh khẽ phất tay áo, thu mười khối Linh Thạch đó vào túi trữ vật, sau đó ý thức tới tướng ăn của mình hình như không đẹp lắm thì ho hai tiếng, bảo Lưu Ngọc ngồi xuống, ôn hòa nói với hắn:

“Chúc mừng sư đệ thăng cấp nội môn, ba năm trước tại hạ đã cảm thấy sư đệ lúc ra tay thật bất phàm rồi, nhưng không ngờ trong thời gian vài năm ngắn ngủi, sư đệ đã tiến thêm một bước nữa!”

“Chuyện động phủ cứ để ta lo, nhất định sắp xếp cho sư đệ một động phủ hài lòng!”

Vị Tiền sư huynh này luôn thu lợi ích thì mới làm việc, trong lời truyền miệng của các đệ tử với nhau còn không tồi.

“Đâu có đâu có, tại hạ chẳng qua chỉ may mắn mà thôi, chuyện động phủ vẫn phải nhờ Tiền sư huynh dốc sức.”

Lưu Ngọc cũng nở nụ cười tươi, hàn huyên vài câu với Tiền sư huynh, sau đó lấy ra chiếc lá bạc mà Cảnh Nguyên Bá cho, đưa qua cho y.