“Đệ tử Lưu Ngọc, tham kiến Cảnh sư thúc, lần này đến đây là vì tu vi đã đạt tới Luyện Khí thất tầng, năm nay hai mươi mốt tuổi, đã thỏa mãn điều kiện thăng cấp nội môn, đặc biệt tới đây làm thủ tục, làm phiền sư thúc rồi.”
Cảnh Nguyên Chương thuận tay nhận lấy lệnh bài bằng gỗ, đôi mắt có hơi vẩn đục quét qua thông tin bên trên, sau đó đứng dậy đi tới kệ sách bên cạnh tìm kiếm.
Không lâu sau, ông ta từ trong lấy ra một quyển sổ dày, lại dựa vào ghế thái sư lật xem.
“Hừm, ngươi là đệ tử xuất thân từ biệt viện sao? Có Tam linh căn Mộc Hỏa Thổ, mười sáu tuổi Luyện Khí tam tầng tiến vào ngoại môn, ừm ~, dùng thời gian năm năm tu luyện tới Luyện Khí thất tầng, tốc độ tu luyện như vậy đối với Tam linh căn mà nói quả là không tầm thường.”
Cảnh Nguyên Chưởng tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ đã hơn hai trăm tuổi, nhục thân bắt đầu đã lão hóa, không có hy vọng ngưng kết Kim Đan, bèn chủ động nhận chức vị nhàn hạ này, cũng coi như là dưỡng lão.
Ông ta cũng là tu sĩ xuất thân từ Nguyên Dương biệt viện, biết rõ tài nguyên tu luyện của loại đệ tử này đều dựa vào bản thân mà giành được, không có gia tộc hoặc trưởng lão chiếu cố, khi tu luyện gặp rất nhiều khó khăn, cho nên đối với tư chất Tam linh căn bình thường của Lưu Ngọc, trong thời gian năm năm có thể từ Luyện Khí tam tầng thăng đến thất tầng thì có hơi tò mò.
“Đệ tử ở phương diện luyện đan có thiên phú, ở trên con đường này có một ít tâm đắc, có thể luyện chế thành thạo hai ba loại đan dược, cho nên đan dược tu hành ngược lại chưa từng thiếu hụt.”
Lưu Ngọc nghe vậy trong lòng hơi run, vẻ mặt không thay đổi vẫn mang dáng vẻ cung kính, không dám nghi ngờ mà trả lời ngay, giọng điệu của hắn cung kính, tốc độ nói không nhanh không chậm, thoải mái giải thích “nguyên nhân”.
Cảnh Nguyên Chương nghe vậy thì khẽ gật đầu, luyện đan quả thật là một trong bách nghệ tu tiên kiếm được nhiều Linh Thạch nhất, nếu tiểu bối này là một Luyện Đan Sư, vậy quả thật không cần lo âu về tài nguyên tu luyện, nếu ông ta năm đó cũng tinh thông một loại bách nghệ tu tiên, cũng không cần phí hoài nhiều năm tháng như vậy, rồi sau cùng cũng rơi vào kết cục gần đất xa trời, sau đó ông ta khẽ lắc đầu, con người già rồi thì thích suy nghĩ những điều linh tinh vớ vẩn.
Hai mươi mốt tuổi Luyện Khí thất tầng, còn có thành tựu trên con đường luyện đan, tuy là tư chất Tam linh căn bình thường, nhưng cũng có vài phần cơ hội Trúc Cơ, hoàn toàn có tư cách bước vào nội môn. Nghĩ như vậy, Cảnh Nguyên Chương thu lại lệnh bài bằng gỗ đại biểu cho đệ tử ngoại môn, từ túi trữ vật lấy ra một tấm lệnh bài bằng ngọc trắng, loại lệnh bài bằng ngọc này được Nguyên Dương Tông dùng phương pháp đặc biệt chế tạo thành, dùng một loại pháp khí đặc chế thì có thể phân biệt thật giả, tránh giả mạo.
Tay phải của hắn đưa lên nhằm chuẩn lệnh bài bằng ngọc, kẹp ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, đầu ngón tay phát ra chùm ánh sáng màu vàng dài hai tấc, có hơi giống dao găm kích sáng trong phim khoa học viễn tưởng, ngón tay khẽ động bắt đầu khắc thông tin thân phận của Lưu Ngọc.
Lệnh bài bằng ngọc không ngừng rơi ra những mảnh vụn khi chùm ánh sáng màu vàng khắc lên, chẳng mấy chốc thì đã hoàn thành, tay của Cảnh Nguyên Chương đánh ra mấy pháp quyết, nhập thông tin vào trong, sau đó đưa lệnh bài bằng ngọc cho Lưu Ngọc.
“Được rồi, ngươi bây giờ nhỏ một giọt máu lên tấm lệnh bài bằng ngọc này, đánh lên ấn ký của ngươi trên tấm lệnh bài bằng ngọc này, hoàn thành nhận chủ là được.”
Lưu Ngọc nhận lệnh bài bằng ngọc bằng hai tay, nghe lời cắn xách đầu lưỡi nặn ra một giọt máu nhỏ lên lệnh bài bằng ngọc.
Một giọt máu đó vừa tiếp xúc với lệnh bài bằng ngọc thì từ từ thẩm thấu vào, khi lệnh bài bằng ngọc phát ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, cuối cùng dần dần thu liễm lại.
Cảnh Nguyên Chương thấy vậy, lại từ trong phòng lấy ra hai bộ quần áo của đệ tử nội môn của Nguyên Dương Tông, để ở cửa sổ, sau đó trịnh trọng nói:
“Lưu sư chất, thân phận đệ tử của ngươi hiện nay đã thay đổi xong rồi, bắt đầu từ bây giờ ngươi chính là đệ tử nội môn của Nguyên Dương Tông ta, nhớ cố gắng tu hành không được lười biếng, về sau trung thành với tông môn không được phản bội, không thể làm mất đi uy danh của tông môn!”
“Ngươi bây giờ đến phòng bên thay đổi quần áo của đệ tử nội môn, thắp một nén hương cho các tổ sư của tông môn thì có thể đi rồi.”
Lưu Ngọc nghe vậy, lập tức đi tới phòng bên, cởi áo bào xám cất vào túi trữ vật, mặc trường bào màu trắng của đệ tử nội môn.
Sau đó soi gương đồng, chỉ thấy người vẫn là người đó, tướng mạo vẫn bình thường, có điều sau khi khoác lên trường bào màu trắng thì có thêm vài phần cảm giác xuất trần, dường như có một chút phong vận của tiên gia.