Pha trà thật ra có rất nhiều bước, có điều Lưu Ngọc không có nghiên cứu nhiều như vậy, sau khi rửa sạch lá trà Thanh Hà một lần thì dùng lửa nhỏ đun sôi hạt sương đã thu thập được, sau đó bỏ mấy lá trà vào, bằng cách này dược lực có thể được giữ lại một cách tối đa, không mất đi một chút tác dụng, đơn giản và nhanh chóng.
Không lâu sau, một hương thơm thoang thoảng truyền ra, rất giống hương vị trà do Trương Xuân Minh pha.
“Thử xem hiệu quả.”
Lưu Ngọc lấy ra một chiếc ly ngọc tinh tế, rót hơn phân nửa, khẽ lắc đầu nhẹ nhàng thổi vài hơi, sau khi làm cho nhiệt độ của nước trà giảm xuống một chút thì ôm tâm trạng mong chờ, không nhịn được mà nhấp một ngụm, sau đó nhắm hai mắt lại, tỉ mỉ thưởng thức hương vị.
Lúc này nước trà còn hơi nóng, có điều đối với người tu tiên mà nói chút độ nóng này không tính là gì, trà Thanh Hà vừa vào trong bụng, qua hai ba giây thì có những tia khí tức mát lạnh đi tới đại não, nói chính xác là đi về phía Nễ Hoàn Cung.
Nễ Hoàn Cung là nơi thần hồn ở, là nơi thần hồn sống, tia khí mát lạnh đó có thể tác động tới Nễ Hoàn Cung, xem ra lời nói có thể mở rộng thần thức quả nhiên không sai, trong lòng Lưu Ngọc rút ra kết luận.
Tia khí tức mát lạnh đó sau khi chảy vào Nễ Hoàn Cung thì biến mất không thấy đâu nữa, nhưng thần thức của Lưu Ngọc lại lập tức có một loại cảm giác mát lạnh, giống như ngâm trong nước mát, được tưới tắm, mở rộng, có điều sau khi khí tức mát lạnh bị hấp thụ, loại cảm giác này rất nhanh đã biến mất.
“Quả nhiên có thể mở rộng một chút thần thức!”
Lưu Ngọc mở hai mắt, trên mặt không khỏi lộ ra một chút mừng rỡ, sau đó lại một hơi uống hết trà Thanh Hà trong chiếc ly ngọc, nhắm hai mắt lại từ từ thưởng thức.
Sau khi nước trà vào bụng, loại khí tức mát lạnh đó lại xuất hiện, đi qua phần bụng hướng tới đại não, rồi đi qua đại não tiến vào Nễ Hoàn Cung, sau đó biến mất ở trong Nễ Hoàn Cung, loại cảm giác mát lạnh đó lại hiện ra trong thần thức, tươi tắm, mở rộng thần thức.
Sau khi uống hết chỗ trà Thanh Hà pha lần này, Lưu Ngọc rõ ràng cảm thấy thần thức cũng mở rộng một chút, chắc tăng khoảng hai tấc.
Phạm vi thần thức của Luyện Khí hậu kỳ bình thường là khoảng bốn mươi năm trượng, tính theo đơn vị của kiếp trước thì phạm vi vào khoảng một trăm năm mươi mét, thần thức của Lưu Ngọc lớn mạnh hơn tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ một chút, đạt tới phạm vi bốn mươi tám trượng, sau khi uống trà Thanh Hà lại tăng thêm khoảng hai tấc.
Tuy phạm vi hai tấc rất nhỏ, nhưng tích ít thành nhiều, sau này thường xuyên uống trà này, phạm vi mở rộng vẫn là rất khả quan. Điều đáng tiếc là công hiệu của trà Thanh Hà không có tác dụng với Trúc Cơ kỳ, phạm vi thần thức đạt tới Trúc Cơ kỳ e rằng không có hiệu quả.
Lưu Ngọc không có tiếp tục pha trà nữa, thứ nhất là sau khi thần thức tăng trưởng vẫn cần phải từ từ thích ứng, thứ hai là sợ một lần tăng trưởng quá nhiều sẽ có mầm họa gì đó, đợi sau khi quen với lần tăng trưởng thần thức này, ngày mai uống tiếp cũng không muộn.
Thời gian thoáng cái đã trôi qua nửa tháng, còn một tháng nữa là tới ba tháng chấp hành tạp vụ một lần, nửa tháng này Lưu Ngọc ngày nào cũng pha một ấm trà Thanh Hà để mở rộng thần thức, sau đó ngồi luyện khí tinh luyện pháp lực, điều dưỡng thương thế đã chịu trước đó.
Sau nửa tháng thương thế của Lưu Ngọc đã hoàn toàn khỏi hẳn, hắn không do dự nữa, chuẩn bị xung kích bình cảnh của Luyện Khí hậu kỳ.
Lưu Ngọc ngồi khoanh chân trên giường đá, hai mắt nhắm chặt, hai tay đặt ở trên đầu gối, tụ khí ngưng thần, tịnh tâm tu luyện, bỏ hết tạp niệm, tiến vào cảnh giới tách biệt giữa người và vật, dần dần mặt hồ trong tim hoàn toàn phẳng lặng, không có một chút gợn sóng nào nữa.
Sau khi tinh, khí, thần đều điều dưỡng tới trạng thái tốt nhất, hắn mở hai mắt ra, vẻ mặt không lạnh nhạt.
“Chính là lúc này!”
Trong lòng Lưu Ngọc vụt qua suy nghĩ như này, cầm một chiếc lọ ngọc để ở bên cạnh, mở nắp lọ ra, dốc ra một viên đan dược màu vàng nhạt, cỡ như long nhãn, chính là Hoàng Long đan, đưa tay bỏ Hoàng Long đan vào miệng.
Sau khi đan dược vào miệng, Lưu Ngọc nhắm hai mắt lại, pháp quyết trong tay lay động không ngừng, bắt đầu vận chuyển Mộc Linh quyết, vận chuyển Đại Chu Thiên xung kích bình cảnh.
Trên mặt hắn hiện lên ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, từ từ mở rộng ra phía ngoài, thời gian dần trôi ánh sáng xanh càng lúc càng mạnh, áo bào xám lay động, phồng lên.
Pháp lực của Luyện Khí lục tầng đang lưu động trong kinh mạch, vận chuyển dọc theo lộ tuyến của Mộc Linh quyết, từng vòng từng vòng không ngừng nghỉ, vận chuyển mười hai lần Đại Chu Thiên, pháp lực lại không tăng trưởng chút nào, vậy nên tự nhiên mà rót về phía lộ tuyến của Mộc Linh quyết tầng thứ bảy, muốn đả thông kinh mạch mới.