Chương 59: Thanh Hà Linh trà(2)

Thần thức là biểu hiện bên ngoài của sức mạnh thần hồn, vậy việc tăng cường thần thức có thể gián tiếp tăng cường thần hồn hay không đây? Trong nhiều điển tịch đều có nhắc tới, khi người có thần hồn mạnh mẽ đột phá đại cảnh giới, thì thường sẽ có thêm khoảng một phần mười cơ hội so với tu sĩ khác, còn có rất nhiều tác dụng kỳ diệu không thể tưởng tượng được.

Lưu Ngọc nghĩ đến đây, trong lòng không nhịn được mà trở nên sôi sục, nếu thật sự giống như dự đoán, vậy thì con đường tu tiên của hắn sẽ bình thản hơn rất nhiều, điều này thật sự là tin vui đối với một người có tư chất Tam linh căn bình thường như hắn, Lưu Ngọc quyết định sau này nhất định phải tận lực tìm kiếm loại Linh vật có thể tăng cường thần thức này.

Hắn đặt hộp gỗ trong lòng bàn tay, rồi lại lấy ra ba trăm Linh Thạch đặt ở trên đùi, Lưu Ngọc điều khiển thần thức đi về phía quang điểm bích lục để tìm kiếm.

Thần thức của hắn đứng ở phía trên Nễ Hoàn Cung, bay lơ lửng trong không gian tối tăm, tản ra ánh sáng nhàn nhạt xua tan một mảnh nhỏ bóng tối dường như vĩnh hằng, mang đến ánh sáng nhỏ bé cho vùng thần bí này.

Khi thần thức tiếp xúc đến quang điểm bích lục thì lập tức có một lực hấp dẫn quen thuộc truyền đến, Nguyên Thần của Lưu Ngọc và cả hộp gỗ trên tay hắn đồng thời tiến vào Tiên Phủ.

Tầm mắt đột nhiên thay đổi, Lưu Ngọc biến thành một quả cầu ánh sáng màu đỏ to cỡ một nắm tay, xuất hiện trên Linh điền màu đen ở Tiên Phủ, còn hộp gỗ và Linh Thạch thì bay lơ lửng bên cạnh hắn.

Không có gì ngoài ý muốn cả, hắn đã trải qua rất nhiều lần rồi, nên cũng sớm quen cách xuất hiện này.

Nguyên Thần của Lưu Ngọc khống chế hộp gỗ bay tới bên cạnh Linh điền màu đen, mở hộp gỗ ra, trồng hạt giống cây trà Thanh Hà này xuống.

Sau đó lấy một xô nước từ giếng nước cũ nát bên cạnh, tưới lên mảnh đất màu đen đã gieo hạt giống, rồi lại đặt Linh Thạch đã mang vào xuống bên cạnh mảnh đất, bù lại mức tiêu hao để cây trà Thanh Hà lớn lên, chỉ một lát sau, một hạt mầm màu xanh đã chui ra khỏi mặt đất.

Qua khoảng chừng mười canh giờ, hạt giống đã lớn lên thành một cái cây nhỏ cao một trượng, trên cây nhỏ mọc đầy phiến lá màu xanh biếc, đó đúng là lá trà Thanh Hà, nó đã tới hai trăm tuổi rồi, đây là mức cực hạn mà hiện tại Tiên Phủ có thể ủ chín, cho nên khi tuổi không tăng lên nữa, thì mảnh đất màu đen cũng ngừng tiêu hao.

Lúc này Linh Thạch ở bên cạnh đã hao hết hơn phân nửa, chỉ còn lại hơn năm mươi khối, phải biết rằng chỉ cần một viên Linh Thạch là đã đủ thúc giục ba cây Thanh Linh thảo là dược liệu chính để luyện chế Thanh Linh đan rồi, mà cây trà Thanh Hà lại tiêu hao hơn hai trăm khối Linh Thạch, qua đó có thấy được giá trị của loại trà này.

Lưu Ngọc bắt đầu ngắt lá trà, đặt lá trà ngon đã ngắt vào một hộp ngọc lớn đã sớm chuẩn bị xong, phòng ngừa Linh lực bị xói mòn.

Sau khi đã ngắt lá trà từ cây trà Thanh Hà xuống, trên nhánh cây lại nhanh chóng mọc ra mầm xanh, còn có thể thấy được tốc độ trưởng thành của từng phiến lá trà, Linh Thạch trên mảnh đất màu đen lại tiếp tục bị tiêu hao mười mấy khối, sau đó lại ngừng hẳn.

Lưu Ngọc nhớ kỹ sự biến hóa này trong lòng, Nguyên Thần vừa động đã trở về thân thể, hộp ngọc trống rỗng xuất hiện ở trên tay hắn.

Trong mắt Lưu Ngọc hiện lên một tia chờ mong, hiện tại hắn đã chuẩn bị xong lá trà Thanh Trà rồi, nhưng nếu dùng nước lã bình thường để pha Linh trà này thì quả thật là phí của trời, mặc dù bây giờ tạm thời chưa lấy được nước Linh tuyền, nhưng mà chờ đến sáng sớm rồi đi lấy một ít sương sớm để pha trà cũng miễn cưỡng xem là tạm được.

Đã tới giờ mão, bên ngoài chắc đã ngưng kết ra rất nhiều hạt sương, nghĩ tới đây Lưu Ngọc lập tức mở cấm chế ra, đi ra khỏi động phủ bắt đầu thu thập hạt sương.

Thời gian một đêm đã trôi qua, nhiệt độ ban đêm chênh lệch khá lớn so với ban ngày, một ít hơi nước do sự thay đổi của nhiệt độ mà ngưng kết trên phiến lá của các loại thực vật, hình thành những hạt sương trong suốt hoặc lớn hoặc bé, những hạt sương nhỏ xinh xắn dưới khúc xạ ánh sáng, có một loại hương vị thanh mát tự nhiên.

Trong không khí của thế giới này ẩn chứa Linh khí, tạp chất trong không khí cũng rất ít, cho nên hạt sương ngưng kết ra rất tinh khiết, đặc biệt là hạt sương hình thành ở trên Linh mạch, còn ẩn chứa một chút Linh khí, tuy không thể bằng nước Linh tuyền được nhưng thiết nghĩ cũng tinh khiết hơn nước trong bình thường rất nhiều.

Chân trời phía đông lúc này mới lộ ra sắc đỏ, sắc trời còn hơi tối, tay Lưu Ngọc cầm một chiếc bát sứ cỡ lớn, ở trên những chiếc lá xanh mướt tích tụ hạt sương, hạt sương trên mỗi một chiếc lá cũng không nhiều, khoảng hai ba hạt, có điều Lưu Ngọc rất nhẫn nại, tiêu tốn thời gian một khắc thì chiếc bát đã đựng được hơn nửa số hạt sương.