Gia sản kếch xù này vượt quá khả năng sở hữu của một đệ tử ngoại môn là luyện đan sư sơ phẩm, nếu tài sản của Lưu Ngọc bị phát hiện, vậy e rằng một ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ sẽ ghen ghét rồi nảy sinh ý nghĩ giết người đoạt bảo.
Lưu Ngọc thu thước nhỏ màu bạc và cái nĩa màu vàng đều là pháp khí hạ phẩm vào túi trữ vật chứa Linh Thạch, còn pháp khí, bùa chú, Linh Thạch, mấy bình thuốc trị thương và đan dược khôi phục pháp lực thì đều cất vào túi trữ vật thường dùng, sắp xếp phân loại kỹ càng để chắc chắn rằng hắn có thể tìm thấy ngay khi cần dùng đến.
Còn một số vật linh tinh và đan dược tăng tu vi thì bỏ vào túi trữ vật đã chiếm được từ tu sĩ Nho Sam, bình thường cứ đặt ở hốc tối trong động lúc cần lại lấy ra dùng.
Về phần đao nhỏ màu lục và một mảnh tơ lụa màu đỏ là pháp khí đã báo hỏng kia, cộng với một ít vật phẩm không dùng đến thì đặt vào túi trữ vật đã chiếm được từ nữ tu quyến rũ kia, chờ đến khi có cơ hội thích hợp lại lấy ra xử lý.
Lưu Ngọc khoanh chân ngồi trên giường đá, cầm cái kính nhỏ hình bầu dục trong tay, chậm rãi rót pháp lực vào trong đó rồi bắt đầu tinh luyện.
Đến mười lăm phút sau, giai đoạn tinh luyện ban đầu đã xong, hắn hơi động thần thức, thần thức mạnh hơn so với tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ bình thường một chút cũng bắt đầu mạnh mẽ chạy vào trong kính nhỏ, bắt đầu loại bỏ dấu ấn thần thức của tu sĩ Nho Sam, rồi đánh dấu dấu ấn thần thức của hắn xuống.
Tất cả đều xong đâu vào đấy, khoảng mười lăm phút sau, hắn đã tinh luyện xong kính nhỏ hình bầu dục này.
Lưu Ngọc vỗ túi trữ vật lấy Kim Long kiếm ra, điều khiển nó bay ra trước người hai ba trượng, sau đó hắn cầm kính nhỏ hình bầu dục trong tay, để kính nhỏ đối diện với Kim Long kiếm, hắn lại động thần thức đưa pháp lực vào điều khiển kính nhỏ hình bầu dục bắn ra một ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, đánh vào Kim Long kiếm.
Mặc dù bản thể của Kim Long kiếm chưa chịu bất kỳ tổn thương nào, nhưng hắn lại cảm nhận được sức vận chuyển bên trong nó bỗng chốc trở nên trì trệ, đồng thời linh quang cũng hơi ảm đạm, uy năng bị suy giảm đáng kể chỉ bằng với pháp khí trung phẩm mà thôi.
Sau khi thí nghiệm, Lưu Ngọc phát hiện ánh sáng trắng do kính nhỏ hình bầu dục phát ra có khả năng làm nhiễu pháp lực vận hành bên trong pháp khí, cho dù là pháp khí thượng phẩm cũng không ngoại lệ, chỉ là hắn không có pháp khí cực phẩm, không biết ánh sáng trắng này có hiệu quả với pháp khí cực phẩm hay không, nhưng Lưu Ngọc suy đoán chắc là cũng có thể ảnh hưởng đến pháp khí cực phẩm, dù sao pháp khí cực phẩm chỉ khác với pháp khí thượng phẩm là có chất liệu tốt hơn một chút, sức mạnh lớn hơn một chút, nhưng bản chất thì vẫn giống như nhau.
Điểm đáng tiếc duy nhất đó là phải liên tục chiếu ánh sáng trắng này vào bản thể của pháp khí thì mới có hiệu quả, mà muốn duy trì ánh sáng trắng này, lại phải có một bàn tay cầm lấy để liên tục truyền pháp lực vào trong, đây là một khuyết điểm rất lớn, nhưng dù vậy thì nó vẫn là một pháp khí hỗ trợ khó có được.
“Kim Ti kính.”
Lưu Ngọc nhìn phần khung màu vàng của kính nhỏ hình bầu dục, đặt một cái tên cho pháp khí hỗ trợ mà mình tương đối coi trọng, rồi thu hai pháp khí vào túi trữ vật.
Tiếp theo hắn lại lấy một hộp gỗ ra từ túi trữ vật, đây đúng là hạt giống cây trà Thanh Hà hắn có được từ chỗ của Trương Xuân Minh.
Phải mất một trăm tám mươi năm để hạt giống cây trà Thanh Hà này lớn lên rồi kết ra lá trà, sau đó mỗi mười năm mới kết ra một cân lá trà, mà tuổi thọ cực hạn của tu sĩ Luyện Khí kỳ chỉ có một trăm hai mươi tuổi, cho nên đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ là hoàn toàn vô dụng, đến lúc chết già cũng không uống được trà này, nhưng đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì lại hoàn toàn không có hiệu quả.
Tuy rằng trà này có thể hơi tẩm bổ, tăng cường thần thức, nhưng thời gian sinh trưởng thì dài, mà lượng sản phẩm lại quá ít, nếu trồng cũng thật sự không có lời, cho nên tu sĩ cảm thấy hứng thú với nó rất ít, hầu như là không ai hỏi tới.
Nhưng đối với Lưu Ngọc thì lại khác, hắn có Tiên phủ để dựa vào, chỉ cần dùng Tiên Phủ thúc giục, vậy thì thời gian sinh trưởng và lượng sản phẩm đều không thành vấn đề, chỉ là phải tiêu hao một ít Linh Thạch mà thôi, mặc dù Linh trà này có rất nhiều hạn chế, nhưng đối với Lưu Ngọc nó lại là một loại Linh trà hiếm có.
Về lợi ích của việc có thần thức mạnh mẽ thì Lưu Ngọc đã cảm nhận được rồi, điều đó giúp hắn có thể điều khiển ba pháp khí khi còn ở Luyện Khí trung kỳ, có thể hóa nguy thành an chiến thắng kẻ địch trong một vài lần gặp nguy hiểm, có thể nói thần thức mạnh mẽ đã phát huy được tác dụng mấu chốt.