Chỉ là một bước này lại vô cùng khó khăn, giống như gặp phải một lớp bình phong vô hình, chặn chết sự vận hành của pháp lực, từng mấy lần khiến Lưu Ngọc uổng công vô ích.
Lúc này pháp lực trong cơ thể Lưu Ngọc giống như nước sông chảy chầm chậm, bị một đập nước lớn chặn đường, tuy mỗi lần xung kích khiến đập nước lớn có chút nới lỏng, cởi bỏ từng lớp mạt phấn, nhưng nước sông muốn phá thủng đập nước lớn đi sang thế giới mới vẫn còn rất xa, không biết cần bao nhiêu thời gian.
Cảm nhận được tình cảnh này thì Lưu Ngọc không hề bất ngờ, yết hầu hắn hơi động, nuốt Hoàng Long đan vào trong bụng.
Hoàng Long đan vừa vào bụng thì lập tức bị luyện hóa thành một luồng khí lưu nóng rực, luồng khí lưu này càng tích càng nhiều, tâm thần của Lưu Ngọc khẽ động, khống chế luồng khí lưu này đi về phía đan điền, vận chuyển dọc theo Mộc Linh quyết, bắt đầu xung kích bình cảnh.
Nếu như nói pháp lực trong cơ thể là nước sông chạy chầm chậm, vậy thì khí lưu sinh ra từ Hoàng Long đan chính là nước trong thác nước đổ từ trên cao xuống, vừa sôi sục vừa có lực xung kích.
Lưu Ngọc sợ lãng phí dược lực, khống chế toàn bộ pháp lực cuốn theo những khí lưu nóng rực này xung kích về phía bức bình phong vô hình đó, pháp lực phối hợp với khí lưu nóng rực, cùng lúc phát động xung kích về phía bình cảnh, mỗi lần xung kích đều có thể khiến bình phong lay động không ngừng.
Trên trán Lưu Ngọc lưu lại từng giọt mồ hôi, lông mày nhíu chặt, khống chế hai cái này xung kích hết lần này tới lần khác.
Cuối cùng mười năm phút sau, bình cảnh bị phá thủng một khe hở, mở ra một cái lỗ, sắc mặt Lưu Ngọc chợt vui mừng, sau đó toàn lực khống chế pháp lực và khí lực nóng rực xung kích lần cuối cùng.
“Ầm!”
Giống như một tiếng nổ vang lại không có tiếng động, bình cảnh của Luyện Khí hậu kỳ cuối cùng cũng hoàn toàn đập tan thành hư vô, luồng khí lưu nóng rực sinh ra từ Hoàng Long đan cũng tiêu hao hết.
Thần sắc Lưu Ngọc chợt thả lỏng, áp lực giảm mạnh, cẩn thận khống chế pháp lực bắt đầu vận chuyển dọc theo kinh mạch của Mộc Linh quyết tầng thứ bảy.
Sắc mặt hắn ngưng trọng, không dám chậm trễ, lập tức bắt đầu củng cố tu vi vừa đột phá.
Thần thức khống chế pháp lực từ từ chảy qua kinh mạch mới mở ra, dựa theo lộ tuyến sẵn có của công pháp, vận hành tuần hoàn Đại Chu Thiên, dùng tiết tấu đặc trưng của Mộc Linh quyết luyện hóa Linh khí trời đất, hóa thành pháp lực của mình, sau một vòng pháp lực như trăm sông đổ về một biển mà tập trung ở đan điền, ở phần đáy đan điền hình thành một hồ pháp lực như cái hồ nước nhỏ.
Bởi vì đã đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ, tu vi dừng lại đã lâu bắt đầu tiếp tục tăng lên, giới hạn của pháp lực cũng tăng lên không ít. Từng luồng Linh khí được luyện hóa thành pháp lực, bổ sung vào trong hồ pháp lực của đan điền, cho cho tới sau khi Mộc Linh quyết vận chuyển bảy Đại Chu Thiên, pháp lực mới không thể tiếp tục tăng được nữa.
Nửa canh giờ sau, Lưu Ngọc lúc này từ từ thu công, trên mặt lóe lên ánh sáng xanh say đó dần dần tối đi rồi biến mất, hắn mở hai mắt ra, cảm nhận kỹ sự thay đổi sau khi đột phá.
Cảm nhận pháp lực cuồn cuộn trong đan điền, so với trước khi đột phá thì nhiều hơn khoảng một nửa, bất luận là thời gian chiến đấu hay ngự kiếm phi hành đều tăng lên rất nhiều, thực lực của hắn lại tăng thêm vài phần.
Thần thức tỏa ra bốn phương tám hướng, cảm ứng kỹ một chút, chắc tăng tới khoảng sáu mươi trượng, thần thức của tu sĩ bình thường sau khi hoàn thành tu luyện Luyện Khí kỳ cũng không quá phạm vi sáu mươi trượng, thần thức của hắn hiện nay đã mạnh hơn tu sĩ Luyện Khí viên mãn một bậc nhỏ rồi.
Lưu Ngọc nắm chặt hai tay, cảm thấy cơ thể tràn đầy sức mạnh, giống như đã có thể nắm giữ vận mệnh của mình vậy.
Trên mặt hắn nở một nụ cười xuất phát từ trái tim, tuy biết đây chỉ là ảo giác khi vừa đột phá tu vi tạo thành, trên thực tế vẫn là một tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ, nhân vật của tầng thấp nhất trong Tu Chân Giới, nhưng loại cảm giác thực lực tăng lên này, rất tuyệt.
Tốn hai canh giờ làm quen với tu vi Luyện Khí thất tầng, Lưu Ngọc định tới Chính Nguyên Điện thăng cấp nội môn ngay.
Nếu đã đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ, đạt tới điều kiện thăng cấp thành đệ tử nội môn, vậy thì mau hoàn thành thăng cấp, như vậy việc vặt một tháng sau thì không cần đi làm nữa rồi, sẽ có nhiều thời gian hơn để tu hành.
Dựa theo quy định của Nguyên Dương Tông, Thiên linh căn, Nhị linh căn hoặc Dị linh căn có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn, những tu sĩ có linh căn khác buộc phải tu luyện đến Luyện Khí thất tầng, Luyện Khí hậu kỳ trước ba mươi tuổi thì có thể trở thành đệ tử nội môn, Lưu Ngọc năm nay mới hai mươi mốt tuổi, hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu thăng cấp.