Chương 382: Khách điếm phía Tây thành trì(3)
Bởi vì phí ở khách điếm cũng không rẻ, nên rất nhiều tán tu cũng không nỡ tiêu phí Linh Thạch để ở lại khách điếm, tìm một chỗ tùy tiện dựng một lều vải, cũng được coi như là chỗ ở.
Khi có tán tu đầu tiên làm như vậy, ngay lập tức có rất nhiều tán tu nghèo túng noi theo, trong lúc nhất thời thành Tây hỗn loạn không gì sánh được, tùy ý cũng có thể thấy được một lều vải, thoạt nhìn vô cùng hỗn loạn, không hề có khí phách của "Tiên gia".
Nguyên Dương Tông quản lý Vọng Nguyệt Thành thấy vậy, cân nhắc tới hình tượng của cả Vọng Nguyệt Thành, nhanh chóng nhúng tay hạn chế tình huống này, phân chia ra khu vực cụ thể, chỉ có ở khu vực cụ thể mới có thể dựng lều vải, ai vi phạm sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.
Dọc theo đường Lưu Ngọc và Khưu Tông Hưng đi, nhìn đâu cũng thấy cảnh tượng như vậy, cách một khoảng là có thể nhìn thấy một lều vải mọc lên san sát, có vài tu sĩ nghèo túng đang đứng tụ tập trước lều vải đàm luận cái gì đó.
Ngay khi nhìn thấy hai vị "cao nhân tiền bối" Trúc Cơ kỳ, giọng nói của các tu sĩ nghèo túng lập tức biến mất, nhìn về phía hai người trong ánh mắt họ tràn ngập sự kính sợ và khao khát.
Đối với tình huống như vậy, hai người bọn họ cũng không có chút dao động nào, vẫn không ngừng đi về phía địa điểm mục tiêu.
Có người thành công, hiển nhiên sẽ có người thất bại, có tu sĩ trên đường có những bước tiến vượt bậc, đương nhiên cũng có tu sĩ vẫn chỉ dậm chân tại chỗ.
Những tu sĩ của tông môn và gia tộc vẫn tốt hơn nhiều so với tu sĩ tán tu, ít nhất họ cũng có tông môn và gia tộc để dựa vào.
Nhưng những tu sĩ này cũng không phải tất cả đều là tán tu, cũng có một số tu sĩ là thành viên thất bại trong gia tộc, nhưng không có ngoại lệ họ cũng không có chỗ dựa vững chắc.
Một mình đi tới Vọng Nguyệt Thành kiếm sống, không có kỹ năng, tư chất linh căn cũng kém, thuộc về tầng dưới cùng Tu Tiên Giới.
Có lẽ đối với những tu sĩ này mà nói, trở về thế tục sẽ là lựa chọn tốt hơn, ít nhất có thể đạt được đãi ngộ "Tiên sư", hơn nữa cũng không cần phải lo lắng ngày nào đó sẽ mất đi tính mạng.
Lưu Ngọc thản nhiên nhìn thoáng qua sau đó thu hồi lại ánh mắt, nội tâm hắn cũng không có chút dao động và cảm giác gì.
"Khách điếm Ngô thị."
Hai người nhanh chóng đến một khách điếm thoạt nhìn trông khá bình thường.
Khách điếm này có bảy lầu, trước cửa cũng không có tu sĩ đi qua, dường như công việc làm ăn cũng không hưng thịnh.
"Hồng đạo hữu. Đến nơi rồi, đi theo ta."
Khưu Tông Hưng chào hỏi một tiếng, sau đó dẫn đầu đi vào, nhìn dáng vẻ quen thuộc của hắn ta chắc chắn hắn ta đã tới đây không chỉ một lần.
Lưu Ngọc liếc mắt nhìn tấm biển, trong lòng âm thầm đề phòng, sắc mặt bình thường đi theo hắn ta.
Sau khi đi vào khách điếm, một lão giả tu vi cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ đầu đầy tóc bạc, lập tức hành lễ chào hỏi hai người họ.
"Dừng việc đó lại đi, Ngô đạo hữu có ở đây hay không?"
Khưu Tông Hưng xua tay nói.
"Vâng có ở đây, thúc phụ đang ở trên lầu, hai vị tiền bối mời lên lầu."
Lão giả tóc bạc dường như biết Khưu Tông Hưng, lập tức cười trả lời.
Khưu Tông Hưng tiếp tục không để ý tới người này, đi thẳng lên lầu, Lưu Ngọc cũng theo sát phía sau hắn ta.
Toàn bộ khách điếm bao gồm cả cầu thang đều được làm bằng gỗ, đi lại sẽ phát ra tiếng nhịp nhàng, khiến khách điếm này thoạt nhìn trông rất bình thường.
"Ai có thể nghĩ đến, sẽ có rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ gặp mặt tại một khách điếm bình thường như vậy?"
Lưu Ngọc yên lặng nghĩ thầm, ánh mắt nhìn xung quanh ra vẻ đánh giá.
Đồng thời thần thức và Linh Giác của hắn toàn lực phát động, quét một lượt toàn bộ khách điếm, ngoại trừ ở lầu thứ năm gặp phải trở ngại, bốn lầu khác đều kiểm tra không sót một chút nào.
Như vậy đích đến đã rất rõ ràng, hắn bình tĩnh đi theo Khưu Tông Hưng, rất nhanh đã đi lên bốn tầng cầu thang, đi về phía lầu thứ năm.
Phía cuối cầu thang có một bộ bàn một ghế, còn có một lão giả mặc áo choàng xám khuôn mặt quốc tử, sắc mặt có chút vàng đang ngồi ở trên đó, phía sau lão là một cánh cửa gỗ được đóng kín.
Lão giả mặc áo choàng xám khí tức thâm hậu, tu vi ở Trúc Cơ trung kỳ, mơ hồ lộ ra vài phần uy nghiêm.
"Ngô đạo hữu, đã lâu không gặp, người vẫn khoẻ chứ?"
Khưu Tông Hưng cười chào hỏi, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau, có vẻ đã tương đối quen mặt nhau rồi.
"Nhờ hồng phúc của đạo hữu, thân thể lão phu vẫn cường tráng, còn có thể sống thêm hai ba mươi năm nữa."
Lão giả họ Ngô lộ ra một nụ cười chào hỏi Khưu Tông Hưng.
"Không biết vị đạo hữu này là ai?"
Hai người hàn huyên một hai câu, sau đó lão giả họ Ngô lập tức hỏi.
"Đây là Hồng đạo hữu, muốn tham gia giao dịch hội lần này, tại hạ nguyện ý làm người giới thiệu và đảm bảo cho vị Hồng đạo hữu này."
"Hồng đạo hữu, vị này là Ngô đạo hữu của Ngô gia."
Nói đến chính sự, Khưu Tông Hưng thu lại nụ cười, giới thiệu hai bên với nhau.
"Tại hạ Hồng Hạo, đặc biệt vì lần giao dịch này mà đến, mong Ngô đạo hữu chiếu cố cho."
Lưu Ngọc chắp tay, để lộ ra nụ cười khách khí nói.
Có vẻ như hắn đã nhìn ra được, muốn tham giao dịch hội lần này, có lẽ cần được lão giả họ Ngô này gật đầu đồng ý mới được.