Chương 388: Khách điếm phía Tây thành trì(2)

Chương 381: Khách điếm phía Tây thành trì(2)

Bộ thủ pháp luyện đan này vô cùng cao minh hơn nữa cũng phức tạp hơn rất nhiều, những thủ pháp cơ bản vốn không thể so sánh được.

Đồng thời đây cũng là lần đầu tiên Lưu Ngọc vận dụng nó vào luyện đan thực tế kể từ khi hắn nhận được Thanh Trúc đan kinh cho tới nay.

Tổng cộng chuẩn bị ba mươi phần tài nguyên để luyện đan, mỗi ngày luyện chế năm lò đan dược, sáu ngày sau toàn bộ tài nguyên sẽ tiêu hao hết.

Tổng cộng Lưu Ngọc đạt được bảy mươi lăm viên Tinh Nguyên đan, có điều tính ra tỷ lệ thành công cũng chỉ được ba phần.

Điều này chủ yếu là do hắn chưa quen thuộc với thủ pháp luyện đan trong Thanh Trúc đan kinh, nên cũng không thể sử dụng một cách tự nhiên.

Khi sử dụng thủ pháp luyện đan mới, ngay từ đầu nếu như dùng mười lò luyện đan thì tỷ lệ thành công thậm chí còn không được hai phần, mãi cho đến sau này tỷ lệ thành công mới chậm rãi tăng lên được ba phần.

Tuy rằng thủ pháp luyện đan không quen thuộc, nhưng Lưu Ngọc cũng đã luyện chế qua một hoặc hai ngàn lò luyện đan, ngay cả Tinh Nguyên đan cũng đã luyện qua mấy trăm lò luyện, vậy nên hắn sớm đã quen thuộc với việc này.

Sau khi dần dần quen thuộc với thủ pháp luyện đan, tỷ lệ luyện đan thành công của hắn đột nhiên tăng lên, một lần có thể thành công tới bốn phần.

Vì vậy sau khi tính toán tất cả, lần này tỷ lệ luyện chế thành công Tinh Nguyên đan của hắn bình quân được ba phần, nhưng trên thực tế cũng được gần bốn phần.

Sự cao minh của Thanh Trúc đan kinh đã bước đầu hiện ra trước mắt Lưu Ngọc, không uổng công những tâm tư mà hắn đã hao phí để làm được điều này.

Sau khi luyện chế xong lò luyện Tinh Nguyên đan cuối cùng, hắn rửa sạch đỉnh Huyền Hoàng, sau đó thu lại vào túi trữ vật.

Tinh Nguyên đan tinh chế được bỏ vào tám bình ngọc, bình ngọc cuối cùng chỉ có năm viên, cuối cùng cũng được thu vào túi trữ vật.

Tạp chất và phế phẩm luyện đan cũng được cho vào túi trữ vật và mang về động phủ, vốn dĩ tàn dư luyện đan này đã có hại cho tu sĩ, Linh lực chứa đựng bên trong cũng tiêu tán không ít, nhưng dù sao cũng ẩn chứa một phần Linh lực, về sau nói không chừng sẽ có lúc dùng đến.

Dựa theo nguyên tắc không lãng phí, Lưu Ngọc bỏ nó vào động phủ, dù sao hiện tại trong tay hắn cũng có không ít túi trữ vật, cũng không chiếm bao nhiêu chỗ.

Sau khi hắn luyện chế đan dược xong, thời gian đã sáu ngày trôi qua, chỉ còn một ngày nữa là giao dịch hội bắt đầu.

Lưu Ngọc cũng không nôn nóng, thời gian còn một ngày hắn vẫn tu luyện theo cách riêng của bản thân, không vì thế mà thay đổi điều gì.

Tu luyện, tìm hiểu công pháp, xử lý Linh thảo, thời gian lại một ngày nữa rất nhanh đã trôi qua.

Lưu Ngọc một lần nữa bôi dịch dung cho bản thân, sau đó sử dụng thần thức xem qua từ trên xuống dưới xác nhận không có vấn đề gì, lập tức rời khỏi động phủ, thời gian không sớm cũng không muộn.

Hắn không đi thẳng tới chợ phía Đông theo hướng này, mà đi thành một vòng tròn lớn, từ phía bắc của Vọng Nguyệt Thành sau đó mới hướng tới chợ phía Đông.

Cứ như vậy, những tu sĩ khác sẽ càng thêm khó khăn để có thể tra được lai lịch của hắn.

Đối với sự phồn hoa náo nhiệt của Vọng Nguyệt Thành, Lưu Ngọc vờ như không thấy, dọc theo đường đi bước chân hắn không ngừng lại, không đến nửa khắc hắn đã đi tới cửa vào của chợ phía Đông, đây chính là địa điểm mà hai người đã ước định gặp mặt.

Từ xa Linh Giác của hẳn đã cảm nhận được Linh áp của cấp bậc Trúc Cơ, sau khi cẩn thận nhìn lại phát hiện ra chính là Khưu Tông Hưng, vì thế hắn nhanh chóng đi tới.

Linh Giác của tu sĩ Trúc Cơ đều cực kỳ nhạy cảm, bởi vì cố ý không thu liễm bản thân, nên khi Lưu Ngọc quan sát Khưu Tông Hưng, hắn ta cũng cảm nhận được.

Sau khi phát hiện là Lưu Ngọc, hắn ta lập tức đưa tay ra hiệu, sau đó đi về phía Tây, bước chân cũng không nhanh hiển nhiên đang chờ Lưu Ngọc đuổi theo.

Lưu Ngọc cũng nhanh chân đuổi theo song song với hắn ta, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.

Giữa hai người cũng chỉ là mối quan hệ để giao dịch, cũng không hẳn quen biết nhau, tuy nói đều cùng ở Vọng Nguyệt Thành, nhưng vẫn có sự đề phòng mà các tu sĩ nên có.

"Để Khưu đạo hữu chờ rồi."

Trong lúc hành tẩu Lưu Ngọc khách khí nói.

Hiện tại hắn là người thỉnh cầu, trước khi tiến vào cuộc giao dịch, tốt hơn hết vẫn nên khách khí với người này một chút.

Có điều Lưu Ngọc cũng không lo lắng rằng người này sẽ nuốt lời, nhà sư muốn bỏ chạy nhưng ngôi chùa vẫn ở đó.

Nếu người này dám lừa gạt hắn, hắn cũng không ngại thông qua tông môn để trấn áp cửa tiệm và gia tộc sau lưng hắn ta.

"Không có gì, tại hạ cũng chỉ vừa tới."

Khưu Tông Hưng không dám lớn tiếng cũng có chút khách khí nói.

Dù sao Lưu Ngọc tùy tiện đưa ra tài nguyên tu tiên số lượng một ngàn sáu trăm khối Linh Thạch, ở cấp bậc Trúc Cơ sơ kỳ điều này cực kỳ hiếm thấy, vậy nên hắn trong mắt Khưu Tông Hưng cũng coi như không phải hạng người bình thường, có thể tránh không đắc tội vẫn tốt hơn.

Kế tiếp hai người cũng không nói chuyện với nhau quá nhiều, chỉ bước nhanh về phía một vị trí nào đó ở phía Tây thành trì, mục đích vô cùng rõ ràng.

Phía Tây thành trì chủ yếu là nơi tụ tập của những tu sĩ tán tu cấp thấp, tu vi của bọn họ bình thường đều thấp hơn so với tu sĩ ở khu vực phía Nam, Bắc và Đông một bậc, tu sĩ ở nơi này phần lớn sống cũng không được như ý.