Chương 390: Đột nhiên nổi sát tâm

Chương 383: Đột nhiên nổi sát tâm

“Thì ra vị này chính là Hồng đạo hữu.”

“Nếu đã là Khưu đạo hữu tiến cử, vậy đương nhiên là không có vấn đề gì.”

Mặc dù cảnh giới của lão giả họ Ngô cao, nhưng lão lại không có ý khinh thường, vẫn khách khí chắp tay đáp lễ.

Dường như Khưu Tông Hưng có lực ảnh hưởng, hắn ta đáp ứng rất sảng khoái.

Sau đó ba người tán gẫu một lúc, lão giả họ Ngô nói bóng nói gió dò hỏi lai lịch của Lưu Ngọc.

Lưu Ngọc hàm hồ ứng phó, chỉ nói bản thân là một tán tu, trùng hợp đến Vọng Nguyệt Thành, tu hành ở nơi nào thì lại không đề cập đến.

“Để đảm bảo sự riêng tư và an toàn của chư vị đạo hữu tham gia hội trao đổi, tất cả đạo hữu tham gia hội trao đổi đều phải đeo mặt nạ này.”

“Mặt nạ này thống nhất dùng nguyên liệu đặc biệt để luyện chế ra, cho dù là Trúc Cơ hậu kỳ cấp bậc thần thức dò xét thì nó cũng có thể ngăn cản.”

“Bởi vì luyện chế ra nó không hề dễ dàng, cho nên cần thu phí của đạo hữu hai trăm Linh Thạch.”

“Hội trao đổi được tổ chức hai năm một lần, địa điểm không xác định, đạo hữu có thể lưu lại Truyền âm phù chờ thông tri, sau này có thể dựa vào lệnh bài này tham gia.”

Lão giả họ Ngô cười tủm tỉm nói, nói xong lấy ra ba cái mặt nạ đặt lên bàn, để Lưu Ngọc lựa chọn.

Thần thức đảo qua ba chiếc mặt nạ ngoại hình kỳ quái trên bàn, quả thật không thể xuyên qua như lời lão nói.

Lưu Ngọc vươn tay ra, hút lấy một trong những chiếc mặt nạ màu trắng hoàn toàn không có chạm khắc vào trong tay, trong lúc phất tay lại lấy ra hai khối Linh Thạch trung phẩm đặt lên bàn.

Nếu thực sự có tác dụng che chắn thần thức, thì hai trăm khối Linh Thạch này không hề lỗ, vừa có tác dụng là “vé vào cửa”, đôi khi dùng để che giấu thân phận lại có thể phát huy hiệu quả ngoài ý muốn.

Giá cả lại chỉ tương đương với pháp khí trung phẩm, cũng không biết đúng như lời lão nói là dùng nguyên liệu đặc thù để chế tác hay không, hay là khắc lên một cấm chế để che mắt, ngăn cản thần thức.

Có điều chi phí khẳng định thấp hơn hai trăm Linh Thạch.

Mặt nạ trong tay trắng như tuyết, vị trí của đôi mắt được khoét thành hai cái lỗ, vị trí ở góc dưới bên trái không dễ phát hiện có một dấu hiệu thanh đoạn kiếm.

Đánh giá mặt nạ trong tay, Lưu Ngọc âm thầm dùng hết thủ đoạn cũng không nhìn ra được nguyên lý của nó, không biết là do nguyên liệu hay là do cấm chế.

“Tốt, vậy thì mời hai vị đạo hữu vào, chúc hai vị đạo hữu trong lần trao đổi này, đều có thể đổi lấy thứ mình muốn.”

Lão giả họ Ngô cất Linh Thạch và mặt nạ đi, sau đó đơn giản nói một ít quy định của hội trao đổi, những thứ này chủ yếu là nói với Lưu Ngọc.

Cuối cùng lão mở cánh cửa phía sau thành một khe hở, ra hiệu cho hai người đi vào.

Lúc này Lưu Ngọc đã đeo mặt nạ trắng lên mặt, nghe lời này thì khẽ gật đầu, sau đó đi về phía cửa, Khưu Tông Hưng cũng lấy ra một mặt nạ mặt khỉ đội trên đầu.

Đẩy cửa ra, cảnh trước mắt rất khác so với trong tưởng tượng.

Không có nhiều gian phòng nhỏ đơn độc tách biệt với lối đi, chỉ có một không gian không có rào cản, tầm nhìn trống trải không có bao nhiêu vật trang trí.

Ở trung tâm tầng thứ năm là một chiếc bàn đài tròn khổng lồ, xung quanh bàn tròn đặt nhiều chiếc ghế, trên ghế đã có rất nhiều tu sĩ ngồi.

Xem ra để tổ chức hội trao đổi, tầng thứ năm của khách điếm đã sớm bị “cải tạo” qua.

Lưu Ngọc bước một chân vào cửa thì thấy cảnh tượng này, trong lòng lập tức hiện lên suy nghĩ này, nhưng động tác của hắn không hề dừng lại, trực tiếp đi thẳng đến bàn tròn, chọn một chiếc ghế có thể nhìn thấy cửa ngồi xuống.

Khưu Tông Hưng kéo một chiếc ghế bên cạnh Lưu Ngọc ngồi xuống, sau đó cũng im lặng, dường như hắn ta tương đối quen thuộc với lão giả họ Ngô, nhưng lại rất xa lạ với các tu sĩ khác.

Mặc dù đeo mặt nạ, nhưng từ trang phục vẫn có thể nhìn ra, tu sĩ tham gia cuộc giao dịch này có nam có nữ, y phục không phải là tu sĩ cùng một thế lực, Linh áp toàn thân thấp nhất là Trúc Cơ sơ kỳ, Trúc Cơ hậu kỳ thì có năm sáu người.

Lúc này đang ngồi có ba mươi ba tu sĩ Trúc Cơ, là một lực lượng không hề nhỏ.

Tham gia hội trao đổi ngay từ đầu đã phải nộp hai trăm Linh Thạch để mua mặt nạ, tương đương với một ngưỡng cửa, ngăn cản những tu sĩ khá “bần cùng” ở ngoài cửa, người tiến vào đương nhiên là khá “giàu có”.

Nghĩ như vậy, trong lòng Lưu Ngọc có hơi chờ mong đối với lần này, hy vọng có thể thấy được một ít thứ tốt.

Giữa sân là một mảnh yên tĩnh, hơn ba mươi tu sĩ Trúc Cơ trầm mặc không nói, Khưu Tông Hưng cũng không hề tìm Lưu Ngọc nói chuyện.

Các tu sĩ quan sát lẫn nhau, cảnh giác, tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt khinh miệt các loại, thỉnh thoảng đảo qua trên người Lưu Ngọc.

Hắn cũng không thu liễm Linh áp, đối với những ánh mắt dừng lại quá lâu kia, hắn không chút yếu thế lạnh lùng nghênh đón, cho dù đối phương là Trúc Cơ hậu kỳ tu sĩ cũng không ngoại lệ.

Yếu đuối không được tôn trọng, chỉ có bày ra đủ thực lực và quyết tâm mới có thể.

Thời gian dần dần trôi qua, thường cách một đoạn thời gian đều có tu sĩ Trúc Cơ đeo mặt nạ đẩy cửa phòng ra, chọn một chiếc ghế ngồi xuống, theo thời gian dần dần trôi qua, ghế ngồi không có người xung quanh bàn tròn càng ngày càng ít.