Mặc dù khiếm khuyết của trận pháp này rất lớn, nhưng đối với Lưu Ngọc, tu sĩ không thiếu tiền mà nói thì không phải là vấn đề, vì thế hắn đã quyết định mua.
Lưu Ngọc ngồi khoanh chân trên giường gỗ, chuẩn bị kiểm tra thu hoạch của chuyến đi này.
Hắn khẽ nhắm hai mắt lại, tâm thần chạm đến điểm sáng xanh biếc trong Nễ Hoàn Cung, một trận cảm giác trời đất quay cuồng truyền đến, Nguyên Thần ban đầu đã biến mất ở trong thân thể, dường như qua một cái chớp mắt, lại dường như qua một khoảng thời gian rất dài, đoàn ánh sáng màu đỏ đại diện cho Nguyên Thần của Lưu ngọc xuất hiện ở thế giới Tiên Phủ, đồng thời khôi phục ý thức.
Lưu Ngọc tâm niệm vừa động nhanh chóng bay về phía Linh điền màu đen, bên cạnh Linh điền yên lặng nằm mười chiếc hộp ngọc lớn nhỏ, chính là An Hồn thảo và mười gốc Linh thảo Trúc Cơ kỳ.
Ôm tâm tình kích động, hắn mở một trong những hộp ngọc ra, phát hiện ra một gốc Linh thảo trông kỳ lạ, toàn thân đen nhánh.
Linh thảo này cao ba tấc, tỏa ra một cỗ hương thơm như U Lan, Lưu Ngọc ngửi thấy vào, cảm thấy sự mệt mỏi khi Nguyên Thần ra vào Tiên Phủ đã được giảm bớt rất nhiều.
Chính là An Hồn thảo!
Hắn không do dự, cầm lấy An Hồn thảo trong hộp ngọc, dùng Nguyên Thần lực đào một cái hố nhỏ trong Linh điền màu đen, cẩn thận trồng An Hồn thảo.
Hắn còn lấy ra hai khối Linh Thạch trung phẩm đặt ở phía trên để bổ sung Linh lực tiêu hao, hơn nữa phá lệ tưới một gáo nước từ trong giếng cổ loang lổ lên trên, có thể thấy được hắn có bao nhiêu coi trọng với gốc Linh thảo này.
Phải biết rằng những Linh thảo trước đây cũng không có cái đãi ngộ này, bởi vì chỉ cần trồng trong Linh điền màu đen, cho dù không tưới nước thì Linh thảo cũng sẽ phát triển rất nhanh chóng, cho nên Lưu Ngọc tự nhiên có để bớt được việc.
Nhưng tầm quan trọng của An Hồn thảo thì khác, nó có thể gia tăng tốc độ tu luyện Tôn Thần diệu pháp, sau khi thần thức tăng lên thì các bí thuật sẽ sẽ tăng cực mạnh, đến lúc đó thực lực của hắn sẽ tăng lên rất nhiều, rút ngắn sự chênh lệch với tu sĩ Trúc Cơ kỳ đứng đầu.
Suy nghĩ dài lâu hơn, thần thức, Nguyên Thần được đề thăng cũng có thể ảnh hưởng đến tỷ lệ ngưng kết Kim Đan, cho nên thứ có thể gia tăng Nguyên Thần thì tầm quan trọng của nó không cần nói cũng biết.
An Hồn thảo là một trong những thu hoạch lớn nhất của chuyến đi này, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, tầm quan trọng tương đương với truyền thừa luyện đan.
Trồng mười gốc trúc cơ kỳ Linh thảo trong Linh điền màu đen, Lưu Ngọc tâm niệm vừa động, rời khỏi thế giới Tiên Phủ.
Hoàn cảnh trước mắt cũng không phải là rất an toàn, hắn cũng không yên tâm để Nguyên Thần rời khỏi thân thể trong một thời gian dài, những thu hoạch khác trở lại Vọng Nguyệt Thành rồi kiểm kê cũng không muộn.
Không phải là phòng bị đồng môn, mà là Lưu Ngọc không tin bất cứ ai, hắn vĩnh viễn sẽ không giao lưng của bản thân cho tu sĩ khác, cho các tu sĩ khác cơ hội để đả thương bản thân.
Chỉ có pháp lực đan mênh mông trong đan điền và pháp khí với sức mạnh cường đại trong tay, mới có thể mang đến cho hắn sự ấm áp.
Lưu Ngọc lấy ra Thanh Dương công pháp, Tôn Thần diệu pháp, Ẩn Linh thuật bắt đầu lĩnh hội, thỉnh thoảng cũng sẽ lật xem một vài Linh thảo tâm đắc.
Nửa tháng chớp mắt trôi qua, vào đêm này sau nửa tháng, cũng là đêm thứ mười sáu đoàn người Lưu Ngọc đến Thiên Dung Thành chấp hành nhiệm vụ.
Đột nhiên, sắc mặt Lưu Ngọc đang lĩnh hội về Thanh Dương công pháp khẽ động, cảm thấy môi trường dường như có chút biến hóa, cụ thể mà nói chính là không khí trở nên nóng mắt, khô hơn một ít.
“Lẽ nào…?”
Tính toán thời gian cũng gần như đã đến lúc, nghĩ đến đây Lưu Ngọc mở Huyền Linh trận, ra khỏi cửa đi về phía mạn thuyền.
Lúc này trên mạn thuyền đã có bốn năm người, Nghiêm Hồng Ngọc, Lý Bất Đồng thình lình ở trong đó.
Lưu Ngọc đi đến phía trước mạn thuyền, hắn còn chưa kịp chào hỏi đồng môn thì đã bị động tĩnh không lồ hấp dẫn, hắn không khỏi cúi đầu nhìn Thiên Dung Thành.
Đập vào mắt là một ngọn lửa ngút trời, ngọn lửa đã lan rộng khắp Thiên Dung Thành, đang bùng cháy dữ dội.
Ánh lửa chiếu xung quanh thành trì sáng như ban ngày, giống như ngọn đuốc duy nhất trong bóng tối bắt mắt không gì sánh được, nhưng thứ nó mang lại không phải là hy vọng.
Mỗi phút mỗi giây trong sự thiêu đốt dữ dội đó đều có sinh mệnh đang mất đi.
Theo từng kiến trúc trong thành trì sụp đổ, có từng đốm lửa được thổi lên bầu trời, bồng bềnh rất xa trước khi dập tắt, vô cùng đẹp đẽ giống như đom đóm, cũng giống như sự sống mong manh đang giải phóng tia sáng và sức nóng cuối cùng.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, trong không khí bắt đầu tràn ngập một mùi hương.
Ban đầu mùi này giống như mùi của thịt cừu nướng nguyên con, khiến cho mọi người ngửi vào là thèm ăn, miệng ứa nước miếng, một lúc sau thì có một mùi khét nhàn nhạt truyền đến, giống như thịt bị nướng quá mức, cuối cùng là hoàn toàn không còn núi, như thể thịt nướng đã hoàn toàn bị đốt cháy thành than.
Với thị lực của tu tiên giả Trúc Cơ kỳ, đứng ở góc độ này, có thể miễn cưỡng nhìn thấy tình hình trong thành.
Có một nhóm bóng đen đang bùng cháy ngọn lửa đỏ, họ kêu gào, lắc lư, vật lộn rồi ngã xuống, cuối cùng nằm trên mặt đất tùy ý để ngọn lửa nuốt chửng, không còn nhúc nhích.
Có rất nhiều bóng đen như thế, khi người đầu tiên ngã xuống đất, giống như là phản ứng hóa học, bóng đen ngã xuống bắt đầu tăng dần, theo thời gian ngày càng nhiều.
Lưu Ngọc một thân hắc bào rộng lớn, trong đôi mắt đen nhánh phản chiếu ánh lửa ngút trời, thứ nhìn thấy chính là một cảnh tượng như vậy.