Chương 357: Truyền thừa Luyện đan

Trong biển máu và lửa hừng hực, thứ Lưu Ngọc nhìn thấy không chỉ là sinh mệnh kêu rên và mất đi, mà còn có một vài thứ khác, ví dụ như quyền bá chủ của Nguyên Dương Tông.

Ba ngàn năm trước, quyền bá chủ của Nguyên Dương Tông cũng được thành lập trong biển máu lửa như thế này.

Đánh vỡ trật tự cũ, thiết lập trật tự mới, đồng thời duy trì cho đến tận bây giờ.

Hưởng thụ lợi ích lớn nhất của Thanh châu, nắm giữ nhiều tài nguyên tu tiên nhất ở Thanh châu, đồng thời bắt đầu tiến hành không từ thủ đoạn mà chèn ép các thế lực khác, để tránh tạo thành uy hiếp từ bên ngoài đối với tông môn.

Cứ như vậy, thế cục ở Thanh châu luôn duy trì như vậy suốt ba ngàn năm, chênh lệch với các thế lực khác ở các địa phương càng lúc càng lớn, nếu như không có thế lực ngoại lai nhúng tay vào, vậy thì thế cục này còn có thể kéo dài lâu hơn.

Thiên Dung Thành vẫn đang bốc cháy không ngừng, có người không chịu được nỗi sợ hãi tử vong này, muốn thoát khỏi từ cổng thành.

Nhưng bọn họ vừa mới đến cửa thành thì một đạo ánh sáng chói lọi của pháp khí lóe lên, khiến cho cơ thể của kẻ chạy đến tách rời ngã xuống đất.

Nhạc Lương đã an bài Thành Vệ quân ở quanh cửa thành, chỉ cần có phàm nhân có ý định trốn thoát khỏi thành, lập tức giết chết không tha.

Không chỉ như thế, bốn phía tường thành cách một đoạn sẽ an bài một Thành Vệ quân tuần tra, phòng ngừa ngọn lửa thiêu đốt sập tường thành, có người nhân cơ hội đó trốn thoát.

“A a.”

Cho dù Lưu Ngọc đứng trên ngọn núi cách Thiên Dung Thành rất xa, nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết rất nhỏ truyền đến, trong thanh âm này chứa đầy sự thống khổ và tuyệt vọng.

Thấy tình cảnh này, trong lòng Lưu Ngọc không khỏi hơi rung động, mặc dù hắn giết người như ác ma, mạng người trực tiếp chết trong tay hắn cũng đã mấy trăm mạng.

Nhưng so sánh với số lượng khổng lồ của Thiên Dung Thành thì chỉ tính là múa rìu qua mắt thợ.

Trên Quy Nguyên chu yên tĩnh không tiếng động, các chư vị đồng môn đều lẳng lặng nhìn tòa thành đắm chìm trong ngọn lửa mãnh liệt kia, dường như cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng “ngoạn mục” như vậy.

Ánh mắt Lưu Ngọc xoay chuyển, quan sát phản ứng của mấy vị đồng môn.

Mặc dù mặt ngoài bọn họ cũng không có vẻ khác thường, nhưng từ trong độ cong phập phồng trên ngực của bọn họ, có thể nhìn ra được nội tâm của bọn họ cũng không hề bình tĩnh, có lẽ lúc này bọn họ cũng sinh ra vài phần thương hại.

Cũng đúng, trong một đêm chết hơn hai mươi vạn mạng người, cảnh tượng lớn như vậy quả thật rất hiếm thấy.

Nhưng lập trường của mỗi người khác nhau, góc độ nhìn nhận sự vật là khác nhau, cho nên nhất định “lòng thương hại” này sẽ không kéo dài lâu.

Ở một mức độ nào đó mà nói, người đứng dưới góc độ Nguyên Dương Tông, xử tử những “huyết thống phản đồ” này, cũng là đạo lý hiển nhiên.

Trong lòng Lưu Ngọc thầm cảm thán, hắn đã từng sinh ra lòng trắc ẩn, nhưng không kéo dài được bao lâu, sau đó chính là sự đáng tiếc thật sâu.

Hai mươi mấy vạn phàm nhân, đây là bao nhiêu nhiên liệu chứ, cứ như vậy lãng phí vô ích, nếu có thể bị Thanh Dương Ma Hỏa hấp thụ, có lẽ sức mạnh của nó có thể trưởng thành một đoạn dài.

Mặc kệ trong lòng ôm tâm tư như thế nào, tất cả mọi người trên Quy Nguyên chu đều không có suy nghĩ sẽ nhúng tay vào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Thiên Dung Thành bị ngọn lửa nuốt chửng.

Trận hỏa hoạn này kéo dài mấy canh giờ, thẳng đến giờ Thìn ngày hôm sau, lúc sắc trời sáng ngời, mặt trời đỏ hiện lên ở hướng Đông, bởi vì đã không còn gì để đốt, thế lửa mới dần dần nhỏ lại.

Thiên Dung Thành ở trần thế được coi là một toà thành lớn, lúc này đây lại trở thành phế tích, tường thành đổ nát, kiến trúc hóa thành tro bụi, khắp nơi đều là dấu vết hỏa hoạn để lại.

Trong thành yên lặng chỉ có thanh âm ngọn lửa đang thiêu đốt, trừ điều đó ra thì ngay cả một câu kêu rên cũng chẳng có.

Sáu mươi bốn Thành Vệ quân liên hợp thi triển “Vân Vũ thuật”, rất nhanh đã dập tắt tàn lửa, sau đó bọn họ bắt đầu tìm kiếm ở trong thành, xem còn có cá nào lọt lưới hay không, nếu có thì bổ thêm một đao.

Nhìn đến đây, nhìn thấy một màn này, Lưu Ngọc mất hứng thu hồi ánh mắt, đi vào trong khoang thuyền.

Mặc dù thành trì phồn hoa đã biến thành phế tích, nhưng Lưu Ngọc biết, không quá vài năm, phàm nhân sẽ trên nền móng phế tích này thành lập một thành trì mới.

Bởi vì xung quanh Thiên Dung Thành là một bình nguyên phì nhiêu, đất đai màu mỡ rất thích hợp cho canh tác, hơn nữa nguồn nước cũng cách không xa, rất thích hợp cho phàm nhân sinh sống.

Chỉ là tên thành trì hẳn sẽ không được gọi là Thiên Dung Thành, trong thành trì cũng sẽ không có Hoàng gia tồn tại.

Mà Thiên Dung sơn, khả năng cũng sẽ được ban thưởng cho các đệ tử Trúc Cơ kỳ lập được công lao trong trận chiến mỏ Linh Thạch, để cho các đệ tử vô vọng ở đây khai hoang lập nghiệp, thành lập gia tộc tu tiên mới, đến lúc đó khả năng Thiên Dung sơn cũng sẽ không được gọi là Thiên Dung sơn.

Thời gian sẽ xoa dịu tất cả các dấu vết, đoạn quá khứ này có thể rất nhanh sẽ bị lãng quên.