Đợi đến trước mặt Thành Vệ quân trên mạn thuyền, hắn ta đã thay đổi thái độ cúi đầu khom lưng, nghiêm mặt giữ lấy khí phách của một thống lĩnh của bản thân, bắt đầu “uy phong lẫm liệt” răn dạy.
Lưu Ngọc chú ý đến một màn Huyết Linh châu này, cũng nghe được đoạn đối của Nghiêm Hồng Ngọc và Nhạc Lương.
Trong lòng hắn cực kỳ kinh ngạc, không ngờ là ngay cả loại pháp khí này Nghiêm Hồng Ngọc cũng đã chuẩn bị tốt.
Đây là trùng hợp ngẫu nhiên? Hay là nhìn xa trông rộng?
Trong lòng Lưu Ngọc có khuynh hướng thiên về cái sau, Nghiêm Hồng Ngọc không giống như một người có ánh mắt thiển cận, hẳn là đã sớm đoán được tình hình trước mắt, cho nên nàng ta đã sớm chuẩn bị.
Sau đó, hắn lại chú ý đến sự thay đổi thái độ trước và sau của Nhạc Lương, khóe miệng khẽ động có hơi dở khóc dở cười, nhưng rất nhanh Lưu Ngọc đã không thể cười được nữa.
Bản thân hắn khi đối mặt với tu sĩ Kim Đan không phải cũng là như vậy trước ngạo mạn sau cung kích sao?
Lời giáo huấn của Nhạc Lương không kéo dài bao lâu, sau một lúc hắn ta đã dẫn theo sáu mươi bốn Thành Vệ quân rời khỏi Quy Nguyên chu, mỗi người khống chế pháp khí bay về phía Thiên Dung Thành phía dưới.
Hơn sáu mươi đạo ánh sáng giữa ban ngày cũng không hề nổi bật, chỉ có Linh quang nhàn nhạt là có thể nhìn thấy được, giống như sao băng giữa ban ngày.
Có điều thứ nó mang đến, không phải là một cơ hội ước nguyện, mà là ẩn số và cái chết.
Sau khi Thành Vệ quân rời đi, Quy Nguyên chu ầm ầm xoay chuyển, bay về phía một ngọn núi cao cách đó không xa, tìm một đỉnh núi tương đối bằng phẳng chậm rãi hạ cánh.
Ngọn núi lớn này cao hơn Thiên Dung Thành vài chục trượng, vách đá cực kỳ dốc đứng, trong tầm mắt của phàm nhân gần như là không thể leo lên được, nhưng đối với những người tu tiên thì cũng không tính vào đâu.
Đứng trên đỉnh núi này, lấy thị lực của các tu tiên giả, thì có thể dễ dàng nhìn thấy Thiên Dung Thành.
Chuyện tiếp theo, thật ra cũng không cần Lưu Ngọc và những tu sĩ Trúc Cơ nhúng tay quá nhiều.
Trước mặt có pháp khí công kích, pháp khí phòng ngự, tu vi thấp nhất là Luyện Khí tầng bảy, hơn nữa với sự phối hợp ăn ý của Thành Vệ quân, mặc dù hai mươi vạn phàm nhân là nhiều, nhưng cũng chỉ là một vấn đề về số lượng mà thôi, cũng không mất bao nhiêu thời gian để xử lý.
Hao phí thời gian chủ yếu là quá trình sàng lọc những phàm nhân không có quan hệ huyết thống với Hoàng gia.
Có điều cũng không cần phải cẩn thận tuyệt đối không có sai sót nào, chỉ cần không thả người của Hoàn gia đi, phàm nhân còn lại chỉ cần sàng lọc phần lớn là được, giết nhầm một bộ phận nhỏ cũng không thành vấn đề lớn.
Tin rằng Nhạc Lương hiểu rõ, sự kiên nhẫn của các sư thúc là có hạn, vượt quá thời gian này thì hắn ta sẽ không có quả ngon để ăn.
Chuyện này thật ra cũng không khó để làm được, chỉ cần phong tỏa bốn cửa thành, khống chế thành chủ của Thiên Dung Thành, dùng một ít thủ đoạn để cho gã ngoan ngoãn nghe lời là được.
Dùng sức mạnh tuyệt đối để cưỡng ép làm toàn bộ Thiên Dung Thành làm việc vì mình, như vậy thì làm việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Còn phải đợi ở Thiên Dung Thành nửa tháng, vài tu sĩ Trúc Cơ đều không có hứng thú thưởng thức phong cảnh, đều tiến vào khoang thuyền tìm một gian phòng bận rộn chuyện của bản thân, ví dụ như kiểm kê thu hoạch linh tinh.
Đan Đường trưởng lão của Hoàng gia chết trong tay Tạ Tuấn Kiệt, như vậy luyện đan truyền thừa của Hoàng gia rất có thể đã rơi vào trong tay của hắn ta.
Lưu Ngọc vốn định sẽ tìm Tạ Tuấn Kiệt vào lúc này để trao đổi truyền thừa luyện đan, nhưng suy nghĩ đến chuyện vừa rồi, tâm tình của hắn ta có thể đang vô cùng kém, lúc này đến làm phiền thì có hơi không thích hợp, rất có thể sẽ bị hiệu quả ngược.
Hắn nghĩ lại, tính định tạm thời chậm rãi, đợi đến lúc trở về lại nói chuyện với Tạ Tuấn Kiệt.
Lưu Ngọc và mấy vị đồng môn còn lại trên mạn thuyền khách sao câu vài câu, sau đó hắn lên tiếng chào hỏi rồi tiến vào khoang thuyền, tìm được gian phòng rồi tiến vào.
Đóng cửa lại, Lưu Ngọc lấy ra một bộ “Huyền Linh trận” bố trí ở trong phòng, bao phủ toàn bộ căn phòng lại.
Huyền Linh trận, trận pháp phòng ngự nhị giai hạ phẩm, có thể ngăn cản một hai kích của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, cho dù là một kích toàn lực của Trúc Cơ hậu kỳ cũng có thể ngăn cản được một lần, cho chủ nhân của trận pháp tranh thủ một chút thời gian phản ứng quý giá.
Trận pháp này là sau khi kết thúc nhiệm vụ Linh Dược viên lần trước, Lưu Ngọc bỏ ra một ngàn bốn trăm Linh Thạch mua được ở Vọng Nguyệt Thành, giá cả không tính là đắt, thậm chí còn có hơi tiện nghi.
Bởi vì nó có một khuyết điểm rất lớn, đó là chỉ có thể hấp thu Linh khí trong Linh Thạch để vận hành, không thể tự mình hấp thu Linh mạch hoặc Linh khí trong tự nhiên để bổ sung tiêu hao.