“Được rồi.”
Nghiêm Hồng Ngọc đột nhiên lên tiếng, cắt đứt cuộc thảo luận của mọi người.
“Ta thấy vẫn là nên phân loại phàm nhân không có quan hệ huyết thống ra, sau đó phóng bế phàm nhân Hoàng gia trong thành để xử lý, như vậy mặc dù là mất một chút thời gian, nhưng cũng sẽ không lưu lại rõ ràng câu chuyện đầu đề cho người khác.”
“Lý sư huynh, ngươi thấy như thế nào?”
Thấy những người không tán thành lạm giết phàm nhân vô tội chiếm đa số, Nghiêm Hồng Ngọc đã chấm dứt cuộc thảo luận, đồng thời đưa ra quyết định cuối cùng.
Có điều nàng ta vẫn hỏi Lý Bất Đồng một câu, dù sao bề ngoài gã cũng là một trong hai vị đội trưởng, hơn nữa thực lực của gã còn mạnh hơn nàng ta rất nhiều.
“Lý mỗ cũng không có ý kiến gì, cứ làm theo lời Nghiêm sư muội nói đi.”
Lý Bất Đồng thường rất ít khi phát biểu ý kiến, nhưng lúc này thấy ánh mắt mọi người đều nhìn sang, gã mới lên tiếng nói.
Thấy hai đội trưởng đều đã nhất trí đạt thành ý kiến, như vậy vấn đề này về cơ bản đã có kết luận.
Sắc mặt Tạ Tuấn Kiệt rõ ràng đã suy sụp, hắn ta ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Có thể là hắn ta cảm thấy mất mặt, nói một tiếng rồi phất tay áo rời đi, trực tiếp trở về khoang thuyền, xem ra tâm tình không được tốt lắm.
Những người muốn trực tiếp giết tàn sát hàng loạt dân trong thành, cũng chỉ đành im lặng hành động.
Bao gồm cả Lưu Ngọc trong đó, hắn cũng chỉ đành tạm thời kiềm chế ý tưởng này.
Thậm chí ngay cả ý tưởng dùng phàm nhân để tu luyện Ma Hỏa cũng bị dập tắt hơn phân nửa, từ chuyện này có thể thấy được, tất cả mọi người tương đối phản cảm chuyện lạm sát phàm nhân.
Mà dùng số lượng lớn phàm để nhân tu luyện ma công vốn là chuyện phạm vào kiêng kị, Thanh Dương Ma Hỏa lại là “Ma Hỏa”, rất dễ bị hiểu lầm, lần này mượn nhiệm vụ để tu luyện Ma Hỏa, ngoài miệng mọi người có thể sẽ không nói gì.
Nhưng nội tâm nhất định là cực kỳ phản cảm, sẽ có ý thức xa lánh hắn, trở lại tông môn rồi truyền ra ngoài, sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của hắn.
Nếu như danh tiếng thậm tệ, vậy thì sẽ cực kỳ bất lợi với sự phát triển sau này, dù sao Lưu Ngọc vẫn còn dự định tu luyện ở tông môn, trước mắt không hề có suy nghĩ sẽ rời khỏi Nguyên Dương Tông.
“Nếu chư vị sư đệ sư muội cũng không có ý kiến, vậy thì việc này cứ như vậy làm đi!”
“Ngược lại chẳng qua là chậm trễ mười ngày nửa tháng, trong nháy mắt sẽ qua thôi.”
Một lát sau, không còn ai có ý kiến khác, Nghiêm Hồng Ngọc gật đầu cười mở miệng nói.
Dứt lời đôi môi nàng ta khẽ nhúc nhích, nhưng không có âm thanh truyền ra, hiển nhiên là đang dùng thần thức truyền âm, thông tri cho người nào đó.
Chỉ chốc lát sau, thống lĩnh Thành Vệ quân Nhạc Lương điên cuồng chạy tới, khom lưng hành lễ cung kính nói:
“Không biết sư thúc gọi đệ tử đến đây là có chuyện gì phân phó?”
“Chỉ cần là chuyện sư thúc phân phó xuống, cho dù đệ tử có lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ không tiếc, nhất định sẽ tận lực đi hoàn thành!”
Nhạc Lương gượng gạo vuốt mông ngựa, hoàn toàn không có hình tượng uy vũ trước mặt Thành Vệ quân bình thường và tán tu.
Không còn cách nào, mặc dù hắn ta cũng có một số bối cảnh, nhưng một tu sĩ Trúc Cơ tùy tiện cũng có thể giết chết hắn ta, càng không phải nói đến vị trước mắt này.
“Mệnh lệnh của hội trưởng lão ngươi đều hiểu rõ chứ?”
Nghiêm Hồng Ngọc thản nhiên nói.
“Đệ tử hiểu rõ.”
Nhạc Lương do dự gật đầu, không biết sư thúc này hỏi cái này là có dụng ý gì.
“Mặc dù hội trưởng lão yêu cầu chúng ta tiêu diệt hết toàn bộ Hoàng gia từ trên xuống dưới, nhưng ông trời có lòng bao dung chúng sinh, những người không có quan hệ họ hàng với Hoàng gia lại vô tội.”
“Trong Thiên Dung Thành hỗn tạp hai loại phàm nhân nên giết và không nên giết, ta lệnh ngươi dẫn Thành Vệ quân phong bế cửa thành, sàng lọc phàm nhân không có quan hệ với Hoàng gia.”
“Ngươi có thể kiểm soát quan phủ trong thành để làm việc, nhưng chỉ có nửa tháng, trong nửa tháng này phải cố gắng di chuyển những người vô tội ra ngoài.”
“Ngươi có hiểu không?”
Sắc mặt Nghiêm Hồng Ngọc bình tĩnh, từ trên cao nhìn xuống phân phó, không có ý tứ muốn “hạ mình cầu hiền” nào.
“Nghiêm sư thúc nhân từ, đệ tử hiểu rõ, đệ tử nhất định sẽ dựa theo sự phân phó sư thúc mà làm!”
Nhạc Lương cung kính lĩnh mệnh nói.
“Mấy viên Huyết Linh châu này ngươi cầm đi, thứ này trải qua sự luyện chế đặc thù, đã được nhỏ vào máu dòng chính của Hoàng gia, trong vòng ba trượng chỉ cần cảm ứng được người của Hoàng gia thì sẽ có phản ứng, có thể dùng để phân biệt.”
“Nếu không còn gì thắc mắc, vậy thì hãy nhanh chóng đi xuống làm việc đi!”
Nghiêm Hồng Ngọc sờ vào túi trữ vật, lấy ra năm sáu viên châu lớn chừng trái nhãn, đỏ thẫm trong suốt rồi nói.
Dứt lời, viên châu đỏ thẫm bay ra từ lòng bàn tay, chậm rãi bay đến lơ lửng trước người Nhạc Lương.
“Cẩn tuân mệnh lệnh của Nghiêm sư thúc, đệ tử xin cáo lui!”
Nhạc Lương chắp tay lĩnh mệnh, nắm lấy mấy viên Huyết Linh châu trước người trong tay, chậm rãi lui về phía sau một khoảng cách, lúc này mới xoay người đi về phía Thành Vệ quân.