Trí nhớ của tu tiên giả cực kỳ kinh người, Lưu Ngọc giết người nào hắn sẽ nhớ rất rõ, đây đã là tu sĩ thứ ba mươi sáu hắn giết chết.
Hai trăm tu sĩ Luyện Khí kỳ của Hoàng gia xuất trận, chỉ riêng một mình hắn đã diệt sát hơn một phần tư, nói một câu giết người không chớp mắt cũng không quá đáng chút nào.
Vì con đường trường sinh của bản thân, Lưu Ngọc đã bỏ ra rất nhiều, đã thay đổi rất nhiều.
Có lẽ là bởi vì bị “Ma tu yếu lược” ảnh hưởng, có lẽ là đối với hoàn cảnh tàn khốc của Tu Tiên Giới mà thay đổi, tâm tính của Lưu Ngọc dần dần trở nên lạnh lùng vô tình, hơn mười trên trăm đầu sinh mệnh chết đi, nhưng không thể khiến nội tâm của hắn dao động.
Lúc này phần lớn tu sĩ Hoàng gia đã tử vong, chỉ có một bộ phận nhỏ còn đang vùng vẫy giãy chết, nhưng cũng cách cái chết không xa.
Tu vi khá cao đều đã chết trong tay Thành Vệ quân, còn dưa lại những tu vi phổ biến không cao, đều là do lúc đầu bọn họ không tập trung xử lý, cho nên bây giờ cách nhau tương đối xa.
Tiếp tục săn giết tiếp thì lợi ích quá thấp, hơn nữa tốn thời gian và công sức, cho nên Lưu Ngọc hơi suy nghĩ rồi lập tức bỏ qua tính toán này.
Hắn nuốt Thanh Dương Ma Hỏa vào đan điền bồi dưỡng một lần nữa, pháp quyết trên tay biến đổi, Tử Mẫu Truy Hồn đao nhanh chóng chuyển hướng, bay đến địa điểm giao chiến ban đầu.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ của Hoàng gia tử thương hầu như không còn lại ai, tình huống của tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì Lưu Ngọc tạm thời không rõ ràng lắm, nhưng nhìn từ thực lực thì đang vô cùng có lợi với phe mình.
Từ thực lực gần với trình độ “Tam Anh Tứ Kiệt” của Lý Bất Đồng, gã đảm nhiệm việc phó với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ duy nhất của Hoàng gia Hoàng Nghị Thành, Trúc Cơ hậu kỳ Nghiêm Hồng Ngọc thì dẫn đầu đi đuổi giết năm vị trưởng lão còn lại.
Có một vài kỹ xảo hơi giống với trò đua ngựa Điền Kỵ, Trúc Cơ hậu kỳ phe mình đối phó với Trúc Cơ trung kỳ của Hoàng gia, Trúc Cơ trung kỳ bên mình đối phó với Trúc Cơ sơ kỳ Hoàng gia, Trúc Cơ sơ kỳ bên mình cũng vây giết Trúc Cơ sơ kỳ của Hoàng gia.
Trúc Cơ trong tông môn dưới tình huống bình thường đều mạnh hơn một cấp so với gia tộc Trúc Cơ và tán tu Trúc Cơ.
Hơn nữa Nguyên Dương Tông một phương bất kể là tu vi hay là số lượng đều chiếm ưu thế tuyệt đối, cho nên Lưu Ngọc nhìn tình hình hẳn là vô cùng lạc quan.
Trừ khi gặp phải tình huống đặc biệt, hoặc là Hoàng gia còn có con át chủ bài lợi hại chưa lật.
Nhưng nếu như tình hình không đúng, đám người Nghiêm Hồng Ngọc, Tạ Tuấn Kiệt đã sớm phát Truyền Âm phù thông tri cho Lưu Ngọc chi viện, bây giờ hắn chưa nhận được Truyền Âm phù, vậy nên tình hình chắc chắn tương đối thuận lợi.
Một hồi sau, Lưu Ngọc khống chế pháp khí đi đến nơi giao chiến với chủ lực của Hoàng gia, bắt đầu từ nơi giao nhau giữa sườn núi và đỉnh núi, đây là nơi bọn họ đã cẩn thận ước định trước đó.
Dưới gốc cây cổ thụ cao khoảng năm sáu trượng, rộng khoảng hai thước, cành lá rậm rạp xanh tươi, lúc này đã có mấy người tụ tập.
Lý Bất Đồng, Nghiêm Hồng Ngọc, Tạ Tuấn Kiệt, còn có hai đồng môn Trúc Cơ trung kỳ, đang đứng hoặc ngồi, hoặc tựa vào trên tang cây, lẳng lặng quan sát động tĩnh phía xa, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau trong lúc đó.
Trên bãi cỏ không xa bọn họ, có Thành Vệ quân từng đang thả xuống từ chiếc túi trữ vật hạ phẩm, số lượng cực kỳ khả quan, đã được chất thành một “gò đất nhỏ”.
Dẫn tới ánh mắt ngẫu nhiên nhìn lại của một trong hai gã đồng môn, trong ánh mắt lộ ra sự khát vọng, xem ra là tu sĩ Trúc Cơ tương đối “khó khăn”.
Ánh sáng Lưu Ngọc hạ xuống, thuận tay ném hơn mười chiếc túi trữ vật bên hông lên gò đất nhỏ, sau đó nhấc chân đi về phía đám người Nghiêm Hồng Ngọc.
Đây là khoảng tám phần những gì hắn đã thu hoạch được, bản thân lưu lại hai phần, xem như khá thích hợp.
“Hồng Ngọc sư tỷ, Lý sư huynh.”
“Tình hình của ngũ đại trưởng lão Hoàng gia như thế nào rồi?”
Lưu Ngọc đi tới gần, đầu tiên là chào hỏi mấy vị đồng môn, sau đó lên tiếng hỏi.
Về phần tộc trưởng của Hoàng gia thì hắn không hỏi, bởi vì nhìn thấy Lý Bất đồng bạch y tung bay, bộ dáng y phục không nhiễm bụi, nhìn bên ngoài không cần nói cũng biết.
Nghiêm Hồng Ngọc vốn đang phân phó Nhạc Lương một ít sự vụ, nhìn thu hoạch khá phong phú thì tâm tình không tệ, nàng ta nghe thấy thì quay đầu nhìn Lưu Ngọc một cái, trả lời:
“Đến nay mọi thứ vẫn rất thuận lợi.”
“Trưởng lão Chấp Pháp Đường có tu vi cao nhất Hoàng gia đã bị ta giết chết, người thứ hai là Đan Đường trưởng lão cũng bị Tạ sư đệ đơn độc đánh chết, Nội Vụ trưởng lão đã bị hai vị sư đệ khác chém giết.”
“Hoàng gia chỉ Ngoại Vụ trưởng lão cuối cùng, với tên trưởng lão mới tấn cấp kia thì không có tin tức truyền đến.”
“Có điều bọn chúng đang gặp sự truy kích của năm sư đệ sư muội Trúc Cơ, chắc hẳn bọn chúng cũng chẳng kiên trì được bao lâu, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức tốt truyền đến.”
Giọng nói Nghiêm Hồng Ngọc thoải mái, dường như khá hiểu rõ thực lực của mấy vị đồng môn, cho nên lòng tin của nàng ta tương đối dồi dào, có thể còn có ý khinh thường thực lực của tu sĩ tiểu gia tộc ở bên trong.