“Tiến triển thuận lợi là tốt rồi, nói như vậy nhiệm vụ tông môn lần này xem như hoàn thành tương đối đơn giản.”
Lưu Ngọc nghe xong khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Nhiệm vụ như vậy tốn thời gian ngắn, lợi ích dồi dào, chẳng những thật sự thu được các loại tu tiên, mà những lợi ích vô hình như đan phương, công pháp, cũng là một phần không thể bỏ qua.
“Nước quá trong ắt không có cá.”
Mặc dù thu được đan phương, công pháp đến cuối cùng đều phải giao nộp cho tông môn, nhưng bản thân hắn phục chế một phần cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, như vậy bản thân có được đồ, tông môn cũng có thể mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không làm quá rõ ràng thì sẽ không truy cứu.
Hơn nữa sau khi hoàn thành một nhiệm vụ thì có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian, theo lý thuyết với trình độ nguy hiểm của loại nhiệm vụ này, căn bản không tới phiên hắn.
Số tu sĩ Trúc Cơ Lưu Ngọc giao hảo ở tông môn cũng không có mấy người, huống chi là ở Vọng Nguyệt Thành bên này?
Hắn tương đối quen thuộc chỉ có hai người Nghiêm Quần Nhi và Nghiêm Hồng Ngọc, chỉ có Nghiêm gia phía sau hai người, hoặc là có lẽ nói Nghiêm trưởng lão mới có cái quyền lực an bài này.
Trong lòng Lưu Ngọc biết rõ, loại nhiệm vụ béo bở này cuối cùng đến phiên hắn, khẳng định là Nghiêm gia đã xuất lực, cũng chính là Nghiêm trưởng lão an bài.
“Bên trên có người đúng là dễ làm việc.”
Trong lòng cảm thán, Lưu Ngọc trao đổi vài câu với mấy vị đồng môn, sau đó đi tới một bên, bình tĩnh nhìn động tĩnh đấu pháp luôn vang trên núi, tâm tư lại bắt đầu chuyển động.
Năm nay hắn bốn mươi hai tuổi, hai mươi tám tuổi đạt Trúc Cơ, đến nay đã mười bốn năm.
Lưu Ngọc vốn thuộc Biệt viện phái, nhưng quan hệ với Biệt viện phái không tính là thuận lợi, hơn một nửa là nhờ vào Cảnh Nguyên Chương bắt cầu quan hệ.
Sau khi lão qua đời, những quan hệ này đã bị đứt gãy rất nhiều, hắn cũng không nhận được sự coi trọng xứng đáng.
Bởi vì che dấu thực lực bản thân, ở trong mắt những người khác Lưu Ngọc chính là một gã vừa mới tấn cấp Trúc Cơ, đương nhiên hắn sẽ không chiếm được sự coi trọng của cao tầng Biệt viện phái.
Mọi thứ đều có một mặt tốt, và đương nhiên cũng có một mặt xấu.
Bởi vì không được coi trọng, Lưu Ngọc không được đầu tư “tài nguyên” vào, tương đương với trạng thái bị thả nuôi, cho nên công việc khổ sai hỗ trợ ở tiền tuyến này cũng không tới phiên hắn.
“Nếu Biệt viện phái đã không coi trọng, tại sao không hướng đến Gia tộc phái, thân cận với Nghiêm gia nhiều hơn?”
Lưu Ngọc nghĩ lại, cái gọi là chim khôn lựa cành mà đậu, đạo lý này hắn đương nhiên hiểu được, hắn cũng không phải một người cổ hủ.
Ngoại trừ quan hệ tốt với Cảnh Nguyên Chương đã chết, hắn và Biệt viện phái cũng không có gút mắc nào quá sâu, bên ngoài bọn họ cũng chưa có trợ giúp gì cho bản thân hắn, dĩ nhiên không thể nói đến chuyện thân cận.
Ngược lại khi giao hảo với Nghiêm gia Nghiêm Quần Nhi, Nghiêm Hồng Ngọc, hắn đã nhận được rất nhiều trợ giúp thực tế, cho nên hắn mới có thể nhận được nhiệm vụ đến Linh Dược viên Bính Tự Lục Hào và diệt sát Hoàng gia như vậy, đây là chỗ tốt thật sự.
Lưu Ngọc luôn luôn lấy lợi ích làm chuẩn, nếu giao hảo với Nghiêm gia mới có lợi cho bản thân, vậy thì hắn cần gì phải bỏ gần cầu xa chứ?
Nếu là lúc tu hành, có Nghiêm gia ở cao tầng tông môn giúp hắn nói chuyện, như vậy hắn có thể tránh được rất nhiều phiền toái.
Trong lòng quyết định, hắn sẽ lấy việc giao hảo với Nghiêm gia làm một mục tiêu tu luyện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, động tĩnh đấu pháp dưới chân núi càng ngày càng nhỏ, cho đến một canh giờ sau, lúc này động tĩnh mới hoàn toàn biến mất.
Thành Vệ quân lục tục đến nơi này tập hợp, đặt toàn bộ túi đựng đồ và pháp khí thu hoạch được ở trên “gò đất nhỏ”, không có người nào dám giấu diếm.
Linh khải Linh giáp, trường thương trường cung của bọn họ đều là được Nguyên Dương Tông thống nhất cấp cho, không cần hao tốn Linh Thạch của bản thân, hơn nữa lương bổng hàng tháng còn tốt hơn đệ tử ngoại môn rất nhiều, chỉ kém hơn một chút so với đệ tử nội môn.
Cho nên Nguyên Dương Tông trị quân cực kỳ nghiêm khắc, không cho phép vi phạm, động chạm một chút cũng không tính là việc nhỏ, trường hợp nặng một chút thì sẽ bị phế đi tu vi, nặng hơn chút nữa thì trực tiếp phạt nhận quân roi mà chết.
Cho nên rất ít Thành Vệ quân dám mạo hiểm vi phạm, tàng trữ chiến lợi phẩm hoặc là vi phạm mệnh lệnh của tông môn.
Không tính thống lĩnh Nhạc Lương, Thành Vệ quân lúc đến là một trăm người, lúc này còn sống chỉ còn lại chín mươi bốn người.
Có sáu người dưới sự phản công của tu sĩ Hoàng gia đã bỏ mạng, bốn người bị trọng thương, mười người bị thương nhẹ.
Người chết tự sẽ có người thu thập thi thể, di vật, trợ cấp các loại sẽ được giao cho thân nhân của bọn họ.
Nếu không có thân nhân, hoặc thân nhân là phàm nhân, thì tài sản sẽ được thu về tông môn, đồng thời đổi lại tông môn cũng sẽ bảo vệ quan hệ huyết thống thế tục của bọn họ ba đời vinh hoa phú quý, áo cơm không lo.
“Khởi bẩm Nghiêm sư thúc, tu sĩ Hoàng gia phụ cận Thiên Dung sơn đều đã bị trừng phạt.”