Hắn không thể biến mất quá lâu, bằng không chỉ cần dùng chân suy nghĩ thì cũng sẽ biết hắn đang gặt hái được nhiều lợi lộc, tuy rằng ai cũng đang vơ vét nhưng cũng không nên quá lộ liễu, dù sao cũng vẫn cần phải chú ý đến cách xử sự.
Một lát sau khi chạy tới trước một vách núi, cũng chính là vị trí của Linh Dược viên, Lưu Ngọc lấy ra lệnh bài khống chế trận pháp, mấy đạo pháp quyết đánh vào bên trên lập tức kích hoạt lệnh bài.
Lệnh bài lấp lánh linh quang màu tím, bắn lên vách núi trống rỗng, vách núi bỗng nổi lên dao động như sóng nước.
Sau đó ảo trận được mở ra, để lộ một cánh cổng dẫn thẳng vào bên trong Linh Dược viên.
Thần thức Lưu Ngọc thông qua sơn động hướng bên trong thăm dò, cẩn thận quét từng tấc đất, xác nhận không có vấn đề gì sau đó mới tiến vào.
Sau khi bước vào hắn lại dùng lệnh bài khôi phục ảo trận, lúc này mới đi sâu vào bên trong sơn động.
Bên trong sơn động cũng không tối, cách một khoảng cách đều có đèn dầu chiếu rọi, dầu này giống như từ trên người yêu thú nào đó tinh luyện ra, có thể thiêu đốt một khoảng thời gian rất dài cũng sẽ không bị tắt.
Đi dọc theo con đường sáng rực từ đầu đến cuối, tầm nhìn của Lưu Ngọc cũng trở nên rộng lớn hơn.
Đập vào trước mắt hắn chính là một khoảng lớn Linh điền, cộng lại ước chừng mười lăm sáu mẫu diện tích, bị chia thành từng khối Linh điền hình vuông, Linh điền giữa đó dùng để đi lại, được xử lý chỉnh tề, không có chút cỏ dại sinh trưởng.
Tất cả Linh thảo được trồng đều là Linh thảo có giá trị hoặc cao hay thấp, phẩm giai thấp chen chúc cùng một chỗ, phẩm giai cao thì một mình chiếm cứ một khoảng lớn diện tích.
Mà trung tâm màu mỡ nhất cũng là khối Linh điền có Linh khí nồng đậm nhất, chỉ có một gốc Linh thảo diện mạo quái dị, toàn thân đen kịt ngạo nghễ đứng thẳng, một mình chiếm cứ phạm vi bốn trượng Linh điền, tựa như bậc quân vương trong Linh thảo.
"An Hồn thảo!"
Sắc mặt Lưu Ngọc vui vẻ, sau đó ánh mắt chuyển hướng về phía màn sáng màu xanh lam đang bao phủ toàn bộ linh điền, lập tức lấy ra lệnh bài đánh một tia sáng màu tím vào trận pháp.
Màn sáng màu xanh lam lập tức có phản ứng, nhanh chóng tách ra một cửa động lớn một trượng.
Lưu Ngọc xác nhận không có vấn đề gì, không chút do dự nhanh chóng tiến vào, trực tiếp chạy về phía gốc cây An Hồn thảo kia.
Sau khi đào hết rễ và đất, thật cẩn thận bỏ vào trong hộp ngọc, lúc này hắn mới cẩn thận đánh giá Linh Dược viên này.
Linh thảo nhất giai được Luyện Khí kỳ dùng nhiều nhất, nhưng trong Tiên Phủ cũng có, hoàn toàn lặp lại.
Trúc Cơ kỳ dùng Linh thảo nhị giai chiếm một bộ phận nhỏ, trong đó đại bộ phận tiên phủ cũng có, chỉ có chừng mười gốc là trong tiên phủ không có, Lưu Ngọc đem mười gốc cây kia đào ra và bỏ vào hộp ngọc.
Về phần Linh thảo tam giai dùng trong cảnh giới Kim Đan kỳ, thì chỉ có ba loại, trong đó còn bao gồm cả An Hồn thảo, hai loại còn lại đều trùng hợp với Tiên phủ.
Lưu Ngọc thở dài trong lòng, nhưng cũng không thể nói là thất vọng bao nhiêu.
Dù sao Hoàng gia cũng chỉ là một gia tộc Trúc Cơ cường thịnh một chút, Linh Dược viên này cũng chỉ có ba trăm năm lịch sử.
Thu thập tất cả Linh thảo không có trong động phủ, Lưu Ngọc thấy tốt thì thu lại, có một gốc cây tốt làm hạt giống thì có thể không ngừng tạo ra thành phẩm, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Nếu không đám người Nghiêm Hồng Ngọc đến điều tra thu thập, sẽ không tránh khỏi sinh ra rắc rối, khó nhìn mặt mọi người.
Lưu Ngọc vượt qua hai trận pháp, thần không biết quỷ không hay ra khỏi Linh Dược viên, sau đó triển khai truy sát tu sĩ của Hoàng gia.
Trước khi ra ngoài hắn đã cẩn thận thu hoạch Linh dược cất vào Tiên Phủ, các túi trữ vật trước ngực cũng bỏ vào.
Từ đầu đến cuối chưa đến nửa khắc, lúc hắn thi triển Ẩn Linh thuật cũng không hề lưu lại chút khí tức nào.
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương, trên con đường nhỏ trong rừng, một gã tu sĩ mặc tử y của Hoàng gia, khuôn mặt bình thường đã bị Thanh Dương Ma Hỏa thiêu đốt thành tro tàn.
Mặt Lưu Ngọc không thay đổi vẫy tay, thu Thanh Dương Ma Hỏa màu xanh nhạt vào tay phải, chậm rãi lơ lửng thiêu đốt trên lòng bàn tay, phát ra ánh sáng màu xanh nhạt mờ ảo, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
Thanh Dương Ma Hỏa trải qua mấy năm trưởng thành, mặc dù bề ngoài của nó vẫn là màu xanh nhạt, nhưng sâu bên trong đã nhiều hơn hai mươi mấy sợi, mắt thường cũng có thể thấy được sự thay đổi, đánh dấu sự trưởng thành của Ma Hỏa.
Ánh sáng màu xanh biếc chiếu vào khuôn mặt của hắn, thêm sự phụ trợ của hắc bào, hắn hiện rõ vài phần âm lãnh, vô tình, cực kỳ giống nhân vật phản diện trong miệng các tiên sinh kể chuyện thế tục được định trước là sẽ bị đánh bại.
Lúc này đã được một khoảng thời gian kể từ khi trận pháp bị phá, từ giữa núi rừng truyền đến những tiếng kêu thảm thiết dần dần xa hơn, điều này chứng minh phần lớn tu sĩ của Hoàng gia đều đã đền tội.