Theo Lý Bất Đồng, đây chẳng qua chỉ là một gia tộc Trúc Cơ nhỏ nhoi, dưới thiên uy của Nguyên Dương tông nên liên tục vươn cổ.
Chết sớm chết muộn thì đều phải chết, lại còn dám lãng phí thời gian của gã, thật sự là không biết tốt xấu!
Y bào của Lý Bất Đồng phồng lên, tóc dài lay động, thanh bảo kiếm bị nghi ngờ là Linh khí cực phẩm đang lơ lửng trước người, pháp quyết trong tay liên tục liên kết.
Bảo kiếm màu xanh nhạt nhanh chóng tăng lên, trong chớp mắt đã biến thành cự kiếm màu xanh dài khoảng ba trượng, rộng khoảng hai thước, không kiêng kỵ gì tản ra uy thế cường đại.
Sau đó phù văn trên thân kiếm chớp động, đã kích kích phong ấn hồn yêu thú trong đó.
Chính là Linh khí hóa hình!
Một con Giao Long màu xanh chậm rãi hiện lên, bao bọc Linh khí ở bên trong.
Con Giao Long này cứng cáp mạnh mẽ, uy thế bất phàm, vừa mới xuất hiện đã lập tức có một loại uy áp không rõ phủ vào lòng của tất cả mọi người.
“Long uy!”
Trong lòng Lưu Ngọc hiện lên hai chữ.
Long uy là thứ chỉ có yêu thú họ Long mới có, về mặt tinh có thể áp thế ý chí chiến đấu của đối phương, khiến cho đối phương không thể phát huy toàn bộ thực lực của bản thân.
Ngoại trừ Chân Long thì chỉ có huyết mạch tương đối thuần khiết của các yêu thú tương tự như Giao Long mới có, mà Giao Long có Long uy, thực lực thần thông của chúng không cần nói cũng biết là cường đại hơn những yêu thú thông thường rất nhiều, hoàn toàn không phải tu sĩ bình thường có thể chống lại.
Uy thế của con Giao Long này mạnh như vậy, tu vi khi còn sống có lẽ đã đạt đến nhị giai cực phẩm, cách Yêu Đan kỳ chỉ có một bước.
Như vậy bảo kiếm phong ấn yêu hồn, tám chín phần mười không thể nghi ngờ là Linh khí cực phẩm.
Tinh phách thuộc tính phong của Giao Long vô cùng phù hợp với Linh khí cực phẩm này, không cần nói cũng biết là Trường Phong chân nhân đã chuẩn bị cho Lý Bất Đồng.
Giờ khắc này, trong lòng Lưu Ngọc có chút hâm mộ.
Có điều Long uy này không hề có tác dụng với hắn, trải qua sự tôi luyện của Tôn Thần diệu pháp, ý chí của hắn đã cực kỳ kiên định, Nguyên Thần cũng cường đại vượt xa những tu sĩ cùng cấp, đối với tinh thần, thần thức là một loại công kích có lực chống cự vô cùng cao.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong nửa hơi thở Giao Long màu xanh hoàn toàn thành hình, một con Thần Long tám đuôi thét dài một tiếng rồi đánh về phía trận pháp của Hoàng gia.
Lý Bất Đồng là một trong hai vị tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ của Nguyên Dương Tông, một thân tu vi còn hơn Nghiêm Hồng Ngọc ba phần, đương nhiên là đối tượng được Hoàng gia trọng điểm quan tâm.
Mắt thấy tu vi thâm hậu và Linh khí cường đại, căn bản không người nào có thể ngăn cản được, tu sĩ của Hoàng gia trong trận pháp rối loạn một trận, nội tâm sợ hãi bất an.
“Nguyên Dương Tông đây là quyết tâm muốn diệt vong Hoàng gia ta sao.”
Từ lúc Nghiêm Hồng Ngọc lên tiếng, Hoàng Nghị Thành đã biết không có đường lui, sau đó lão chú ý đến một màn xuất thủ này của Lý Bất Đồng thì lập tức biến sắc.
Khí tức pháp lực mà Lý Bất Đồng ra tay cực kỳ mạnh mẽ, hiển nhiên công pháp mà gã tu luyện không phải là công pháp bình thường, tu vi còn đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, còn có Linh khí cực phẩm trong tay, ba thứ này cộng lại cũng không phải đơn giản như một cộng một.
“Không thủ được nữa.”
Một kích cũng không phòng ngự được, trong lòng Hoàng Nghị Thành hiện lên ý niệm này trong đầu.
Bởi vì tu sĩ Nguyên Dương Tông đến quá đột ngột, ngay từ đầu đã đáp xuống trên đỉnh núi, trước đó Hoàng gia không hề có sự phòng bị nào.
Mà trận pháp thủ hộ tốt nhất của Hoàng gia là “Vạn Lạc Thanh Lôi trận” đang được bố trí ở lăng mộ tổ tiên gần đỉnh núi, nến mở ra thì có thể bao phủ hơn một nửa Thiên Dung sơn.
Đáng tiếc tu sĩ Nguyên Dương Tông đến quá nhanh, Hoàng gia căn bản không có khả năng vòng qua bọn họ đi mở trận pháp.
Rơi vào đường cùng, Hoàng Nghị Thành chỉ có thể tổ chức tộc nhân của mình trước, tập hợp ở sườn núi, vội vàng bố trí một bộ trận pháp nhị giai trung phẩm bình thường, trận pháp này còn lâu mới có thể so sánh với “Vạn Lạc Thanh Lôi trận” nhị giai cực phẩm, nếu không nói không chừng bọn họ còn có thể cẩn thận đọ sức một… Hai…
Vài ý niệm hiện lên trong đầu, nhận rõ tình thế trước mắt, trong lòng Hoàng Nghị Thành thở dài, nhanh chóng dùng thần thức truyền ầm cho mấy vị trưởng lão của Hoàng gia:
“Thực lực của tu sĩ Nguyên Dương tông quá mạnh mẽ, chênh lệch quá lớn với thực lực của gia tộc.”
“Chống cự đến cuối cùng không phải là hành động sáng suốt, mấy vị trưởng lão vẫn nên dẫn theo các đệ tử ưu tú Hoàng gia của mình mỗi người tự phá vòng vây đi!”
“Cho dù chỉ có một người chạy thoát cũng tốt, coi như là vì Hoàng gia ta giữ lại một mồi lửa.”
“Sau khi chạy trốn thì nhanh chóng thông báo cho tộc nhân đang trông coi sản nghiệp ở bên ngoài, dẫn theo người bên ngoài bí mật chạy trốn, trước tiên phải tránh được kiếp này rồi nói sau.”
“Không cần nghĩ phải báo thù, giữ được truyền thừa của gia tộc mới là điều quan trọng nhất!”
“Là tộc trưởng như ta mang đến tai họa diệt vong cho gia tộc, ta đã không còn mặt mũi đối mặt với liệt tổ liệt tông.”
“Lát nữa ta sẽ tận lực ngăn cản Nguyên Dương Tông giành lấy một ít thời gian, mấy vị trưởng lão nhất định phải hành động thật nhanh!”
Thần thức truyền âm, âm thanh của Hoàng Nghị Thành trước sau như một, dường như không có biến hóa gì.