Chương 339: Linh khí cực phẩm(2)

Mấy vị trưởng lão Hoàng gia cũng biết thực lực của tu sĩ Nguyên Dương Tông cường đại, gia tộc chắc chắn ngăn cản không được, lúc này nghe thần thức truyền âm của Hoàng Nghị Thành thì không khỏi có hơi dao động.

Bọn họ đều nhìn về phía lão, chỉ thấy Hoàng Nghị Thành trong đấu pháp đang bí mật khẽ gật đầu một cái.

Trong lòng mấy vị trưởng lão phức tạp khó hiểu, nhưng chuyện liên quan đến sự tồn vong của gia tộc, lúc này bọn họ cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều.

Ngay cả người bị đả kích lớn nhất là trưởng lão học viện cũng đã tỉnh táo lại, chuyện liên quan sự tồn vong của gia tộc, bà ta đã vứt bỏ cảm xúc cá nhân.

Huyết mạch mang đến tai họa, huyết mạch là liên kết giữa các thành viên gia tộc, huyết mạch cũng là sự ràng buộc chém không đứt!

“Bay ra phá vòng vây, giữ lại mồi lửa.”

Mấy vị trưởng lão Hoàng gia vừa truyền âm cho đệ tử của gia tộc, trận pháp đã truyền đến một tiếng vang thật lớn, sau đó bị bạo lực tổn hại.

Giao Long màu xanh uy áp toàn trường, khiến cho tất cả tu sĩ dồn dập liếc mắt.

Lân phiến khắp người nó sống động như thật, tốc độ công kích vượt xa những pháp khí bình thường, trong lúc đó đầu rồng cũng nhanh chóng đụng vào trận pháp.

“Rầm rầm!”

Kèm theo một tiếng nổ lớn, trận pháp vốn đã lung lay sắp đổ đã bị một kích phá vỡ, sau đó triệt để hư hại, sau khi vòng bảo hộ lóe lên thì toàn bộ đều biến mất.

Hình thể của Giao Long màu xanh thu nhỏ lại một vòng lớn, ánh sáng cũng ảm đạm đi một ít, nhưng uy năng vẫn chưa hao hết, dư thế vẫn như cũ liên tục giết tu sĩ Hoàng gia.

“Bịch bịch.”

Liên tiếp hơn mười tu sĩ Luyện Khí của Hoàng gia không kịp tránh, bị Thanh Giao xuyên qua, trực tiếp biến thành một bãi máu đỏ tươi, hài cốt cũng không còn.

“Keng.”

Cho đến lúc này ba trưởng lão Hoàng gia mới rút tay lại, liên hợp sử dụng pháp khí ngăn cản Giao Long màu xanh, khiến cho sức mạnh của lần này hao hết, không thể không lui về phía sau một khoảng cách, một lần nữa tích trữ pháp lực và sức mạnh.

“Mỗi người đột phá vòng vây!”

Sau khi năng cản được một kích này, năm vị trưởng lão của Hoàng gia không hề còn chút ý chí chiến đấu nào.

Dựa theo lời Hoàng Nghị Thành vừa nói, bọn họ lấy ra một tá Linh phù từ túi trữ vật, hóa thành các loại pháp thuật Hỏa Cầu, Hỏa Xà, Băng Chùy, Kim Châm đánh về phía Nguyên Dương Tông.

Sau đó nhanh chóng bắt đầu hành động, một tay nắm lấy một tộc nhân có Linh căn không tồi nhảy lên pháp khí, bỏ trốn.

Đương nhiên Nguyên Dương Tông không có khả năng sẽ để cho bọn họ được như ý nguyện, pháp khí cực phẩm của tu sĩ Trúc Cơ nhanh chóng quét ngang, dễ dàng phá tan những pháp thuật cấp thấp này, quét sạch tất cả.

Vài tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông vừa định hành động thì có mấy tấm Linh phù tạo ra pháp thuật Trúc Cơ và mấy món pháp khí thượng phẩm công kích đến, ý đồ muốn kéo dài thời gian.

Những pháp khí và pháp thuật này xuất phát từ Hoàng Nghị Thành, lão muốn hi sinh tính mạng của bản thân, nỗ lực ngăn cản tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông truy kích, tranh thủ thời gian cho tu sĩ của Hoàng gia chạy trốn.

Về phần Thành Vệ quân thì lão lại không quan tâm được nhiều như vậy.

Mặc dù Thành Vệ quân đều là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, nhưng Hoàng gia cũng có tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, đều là tu sĩ Luyện Khí, khả năng chạy trốn lập tức cao hơn rất nhiều, dù sao cũng tốt hơn là đối mặt với sự tàn sát không kiêng nể gì của tu sĩ Trúc Cơ.

Lấy sức mạnh của một người, ý đồ ngăn cản mười tu sĩ đồng cấp.

Chẳng qua chỉ là lấy trứng chọi đá không biết tự lượng sức mình mà thôi.

Ngón tay Lưu Ngọc nắm Diệu Kim cung liên tục động, pháp lực thông qua pháp khí chuyển hóa thành Linh lực thuộc tính Kim, từng mũi tên màu vàng kim được ngưng tụ trên cung.

Toàn thân từng mũi tên màu vàng lấp lánh ánh kim, dần dần hội tụ thành một màn mưa màu vàng, mũi tên như mưa rơi vô cùng hùng tráng, bên trong sự xinh đẹp còn ẩn chứa sát khí chết người, ẩn chứa khí tức sắc bén đặc trưng của kim loại.

Màn mưa màu vàng nhanh chóng công kích đến cơ thể của Huyền Điểu khổng lồ bùng cháy một ngọn Hỏa Diễm màu đỏ, màn mưa từng đợt lại từng đợt, thế tấn công kéo dài không dứt.

Đây chính là Huyền Điểu Liệt Diễm phù mà Lưu Ngọc từng sử dụng!

Huyền Điểu khí thế bất phàm, móng vuốt sắc bén với Hỏa Diễm dễ dàng quét sạch từng đợt mưa tên, đồng thời sức mạnh của chính nó cũng đang liên tục bị tiêu hao.

Năm sáu đợt mưa màu vàng qua đi, hình thể của Huyền Điểu rõ ràng đã thu nhỏ lại một vòng lớn, sức mạnh cũng suy giảm đến điểm giới hạn.

Sau một khắc, một đợt mưa màu vàng lớn hơn dày đặc hơn ập đến, ùn ùn kéo đến rồi nhanh chóng hạ xuống.

Giống như một cái lưới săn khổng lồ, săn những con phi điểu đầy vết thương.

“Chiêm chíp.”

Cuối cùng Huyền Điểu bị từng mũi tên màu vàng xuyên qua, thân thể sụp đổ hóa thành một luồng Linh khí Hỏa nồng đậm, tiêu tán trong thiên địa.

Lưu Ngọc tay trái nắm Diệu Kim cung, trên đùi gia tăng Ngự Phong thuật, hắn không quản Hoàng Nghị Thành, nhanh chóng lướt đến giết chết các tu sĩ Luyện Khí kỳ của Hoàng gia, dự định nhân lúc lúc này thu hoạch một đợt “nhiên liệu.”

Đấu pháp giữa các tu sĩ vô cùng nhanh, từ lúc trận pháp bị phá đến bây giờ chẳng qua chỉ mới qua hai hơi thở hoặc nhiều hơn một chút.