Chương 333: Không có nơi nào để chạy trốn

Tu vi của tộc trưởng Hoàng gia Hoàng Nghị Thành đã đến cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, bình thường uy danh ở trong tộc khá cao, lúc này nghe được lời nói của trưởng lão học viện, ánh mắt lão hiện lên sự chột dạ, nhưng không có ai nhận ra sự khác thường của lão.

Trong lòng lão bỗng nhiên sinh ra một sự hối hận không thể khống chế được.

Có lẽ, bởi vì tư lợi cá nhân, lão đã đẩy Hoàng gia đến vực sâu vạn kiếp bất phục.

Nhưng lúc này Hoàng Nghị Thành vẫn ôm vài phần tâm lý may mắn, cho nên lão vẫn chưa tiết lộ với những người khác chuyện bản thân lão đã một tay an bài cấu kết với Phiêu Tuyết Các.

Thật sự là Phiêu Tuyết Các đã đưa ra điều kiện quá mức mê người!

Mặc dù tu sĩ Nguyên Dương Tông đã giết chết hơn mười tộc nhân Hoàng gia, nhưng việc đầu tiên Hoàng gia nghĩ đến không phải là báo thù, mà là làm thế nào hóa giải sự việc lần này.

Dù sao Nguyên Dương Tông đã duy trì bá quyền Thanh châu ba ngàn năm, không phải là thế lực mà một Hoàng gia nho nhỏ có thể đắc tội.

Đáng tiếc đại đa số tu sĩ Hoàng gia vẫn chưa hiểu rõ chân tướng của sự việc, có vài tu sĩ đến chết cũng không biết chính bản thân đang trả giá vì sai lầm của người khác.

Nhưng, tu sĩ Hoàng gia muốn nói chuyện, chúng tu Nguyên Dương Tông lại không có cái hứng thú kia.

Đây là quyết định của hội trưởng lão, bọn họ chỉ là người chấp hành mà thôi, căn bản không có quyền thay đổi quyết định của hội trưởng lão, cũng không có ai vì lý do này mà đi quấy rầy trưởng lão.

“Không cần nói nhảm, động thủ!”

Nghiêm Hồng Ngọc đồng thời dùng thần thức truyền âm cho đồng môn Trúc Cơ và Thành Vệ quân, sau đó lấy ra Linh khí viên châu màu đen đặt ở cổ tay, hóa thành một đạo ánh sáng đen đánh về phía tu sĩ Hoàng gia.

Sau khi viên châu màu đen rơi vào tay, đường nét của một con yêu thú kỳ dị không biết tên hiện lên quanh thân viên châu, sức mạnh và năng lượng mà viên châu màu đen bày ra càng cao hơn.

Đồng thời động tác của Lưu Ngọc và chín vị tu sĩ Trúc Cơ Nguyên Dương Tông khác động tác cũng không hề chậm trễ, mỗi người điều khiển pháp khí của bản thân tấn công người Hoàng gia.

“Vù.”

Lý Bất Đồng chậm rãi rút thanh bảo kiếm màu xanh nhạt ra khỏi vỏ kiếm, trong lúc khua kiếm thì phát ra bảy tám đạo kiếm khí vô cùng sắc bén.

Lưu Ngọc thì đưa Thanh Dương Ma Hỏa bám vào mũi dao của Tử Mẫu Truy Hồn đao, chuẩn bị tùy thời hấp thu nhiên liệu.

Tử Mẫu Truy Hồn đao bùng cháy một ngọn lửa màu xanh nhạt, có một loại cảm giác mỹ lệ tàn nhẫn quỷ dị, hóa thành một đạo ánh sáng xanh công kích tu sĩ Hoàng gia.

Đồng thời hắn nắm Diệu Kim cung trong tay, ngón tay kéo cung bắn ra từng mũi tên màu vàng.

Lưu Ngọc luôn nhớ kỹ phải ẩn giấu sức mạnh của con bài chưa lật, trong khi ra tay vẫn không hề vượt qua phạm vi Trúc Cơ sơ kỳ.

Mà hơn tám mươi cây trường thương của Thành Vệ quân cũng đồng loạt được ném ra, sau đó bọn họ lại lấy cung và tiễn sau lưng, bắn ra vũ tiễn hướng đến tu sĩ Hoàng gia.

Linh khí, pháp khí, vũ tiễn, thương vũ, gần như che khuất cả bầu trời, khiến cho mọi thứ tất trên thế gian đều mất đi màu sắc.

Các loại ánh sáng dưới ánh sáng mặt trời cũng không hề mãnh liệt, nhưng lại có một loại uy thế cường đại không thể ngăn cản và sát khí sắc bén khiến tu sĩ Hoàng gia lạnh khắp sống lưng, vô cùng khiếp sợ.

Đại đa số tu sĩ của Hoàng gia đều không hiểu, tại sao Nguyên Dương Tông lại đột nhiên muốn hạ tử thủ với gia tộc mình? Một bộ dáng muốn diệt tộc.

Hàng năm Linh Thạch, tài nguyên tu tiên mà Hoàng gia cung cấp đều không hề ít, sau khi chiến tranh Tu Tiên Giới bùng nổ, bọn họ cũng hưởng ứng lời kêu gọi của Nguyên Dương Tông, phái ra đầy đủ tu sĩ đợi nghe lệnh của Nguyên Dương Tông

Hoàn toàn thuận theo, cho nên tại sao hôm nay bọn họ lại đối mặt với tuyệt cảnh?

Vấn đề này bao quát cả mấy vị trưởng lão Trúc Cơ ở bên trong, đại đa số tu sĩ Hoàng gia đều không biết.

Nhưng chuyện đã đến nước này đã không cho phép bọn họ suy nghĩ nhiều, chẳng lẽ còn phải nghểnh cổ lên để bị chém?

Sáu vị tu sĩ Trúc Cơ Hoàng gia lập tức tự mình lấy ra một cây Trận Kỳ, mỗi người cắm ở trên mặt đất, rất nhanh khí cơ nối đã với một tầng bảo hộ mỏng được ngưng tụ ra.

Cùng lúc đó Hoàng Nghị Thành vỗ túi trữ vật, lấy ra một cái chuông nhỏ màu vàng, xem ra cũng là một kiện Linh khí thượng phẩm, nhanh chóng nghênh đón Linh khí đã hóa hình của Nghiêm Hồng Ngọc!

“Đoong.”

Chuông nhỏ màu vàng hình như là một kiện Linh khí thiên về phòng ngự, không tốn quá nhiều công sức đã ngăn cản được sự công kích của viên châu màu đen, khiến cho đòn tấn công không thể tiếp tục tiến lên.

Trưởng lão học viện phụ trách khống chế trận pháp, nhanh chóng ngưng tụ từng viên cự thạch màu vàng đất ở bên ngoài trận pháp, nghênh đón làn mưa tên mũi giáo trên bầu trời, muốn ngăn địch ở bên ngoài.

Dưới sự sinh tử, đương nhiên không có người nào có thể đứng ngoài cuộc, Hoàng gia còn lại hơn một trăm tu sĩ Luyện Khí với tu vi khác nhau đang dùng phương pháp của bản thân chống đỡ trận công kích này.