Như vậy khi hắn vơ vét Linh thảo gặp phải Trúc Cơ trung kỳ bạch tu lão giả, hấp thu năng lượng của lão sau khi tiêu sát, thì chỉ có "nửa độ".
Mà hai mươi tên tu sĩ Luyện Khí đã chết của Hoàng gia này, cung cấp năng lượng cũng chỉ có khoảng "không điểm nhất độ", quả thực ít đến đáng thương.
Một mặt là năng lượng sinh khí dồi dào nhất của các sinh mệnh tu sĩ khi còn sống, sau khi chết cả hai sẽ nhanh chóng tiêu tán. Một mặt là Luyện Khí kỳ bất luận là sinh mệnh hay là hình thái Nguyên Thần, bản chất đều kém xa so với tu sĩ Trúc Cơ.
Hơn nữa những tu sĩ Luyện Khí kỳ của Hoàng gia này chẳng những bản chất sinh mệnh cực thấp, mà họ còn đã tử vong, sinh mệnh và năng lượng sinh khí đều đã bị tiêu tán rất nhiều, chính vì vậy nên khi Thanh Dương Ma Hoả hấp thu năng lượng chỉ còn không điểm nhất độ cũng là điều bình thường.
Nghiêm Hồng Ngọc và Lý Bất Đồng trông thấy loại hỏa diễm thần thông này của Lưu Ngọc đều liếc nhìn qua, ánh mắt cả hai có chút khác thường.
Nhưng đối với việc dùng thi thể để tu luyện Ma Hoả, cũng không có cảm xúc đặc biệt, càng không có ý nghĩ "kỳ quái" về việc tìm hiểu chuyện này.
Ngũ đại tông môn tại Sở quốc đều là tông môn trung lập, họ sẽ không quản bất luận có tu luyện công pháp gì, dù là tà ma công pháp.
Họ cho rằng dù có là chính đạo công pháp hay là ma đạo công pháp đi chăng nữa, thì cũng đều là theo đuổi con đường trường sinh, chỉ khác nhau về hướng đi, về mặt bản chất không có sự phân biệt giữa thiện và ác.
Nhưng có trước tiên vẫn có một điều kiện, đó chính là không thể vì mục đích tu luyện sức mạnh tà ác mà cố ý sát sinh phàm nhân.
Chỉ có phàm nhân cơ số đủ nhiều, mới có thể sinh ra số lượng hài nhi đủ Linh căn, trở thành nguyên liệu cho tông môn.
Khiến cho trong mắt tông môn, phàm nhân cũng là một loại tài nguyên không thể thiếu, vì sự phát triển bền vững cơ bản của tông môn, hiển nhiên sẽ không cho phép trắng trợn sát sinh.
Đương nhiên, nếu như bí mật sát sinh số lượng nhỏ, hơn nữa không bị bắt được, vậy tông môn cũng nhắm mắt làm ngơ, nhưng không thể vì vậy mà quá đáng được.
Ngay cả Nghiêm Hồng Ngọc và Lý Bất Đồng cũng không cảm thấy việc lợi dụng thi thể để tu luyện Ma Hoả có gì không ổn, môn quy cũng không cấm, huống chi tu sĩ Hoàng gia và họ cũng không có chút quan hệ nào.
Nhưng hành động này quả thật không vừa mắt đối với những tu sĩ bình thường, Lưu Ngọc chú ý tới có vài tên Trúc Cơ đồng môn khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Hai hơi thở hoàn thành hấp thu năng lượng, ngay sau đó Lưu Ngọc tăng tốc độ bước chân đuổi kịp Nghiêm Hồng Ngọc và Lý Bất Đồng, hướng xuống chân núi tiếp tục truy sát.
Tu sĩ của Hoàng gia ven đường tránh không kịp, còn không đợi Thành Vệ quân ra tay, Lưu Ngọc nhẹ nhàng thổi Thanh Dương Ma Hỏa trong tay, từ đó thổi xuống từng đóa hoa đăng phát sáng.
Từng đóa hoa đăng màu xanh nhạt hiện lên lục quang trong suốt, thoạt nhìn thật là mỹ lệ, tản ra khí tức bất an, tựa như đang dần dần bay về phía tu sĩ Hoàng gia.
Thanh Dương Ma Hoả trải qua vài lần tăng trưởng, những năm gần đây tích trữ pháp lực, uy năng sớm đã không còn như xưa.
"A…"
Ma khí trên người những tu sĩ Hoàng gia đã hy sinh không tồn tại được bao lâu, hào quang nhanh chóng tan biến trên mặt đất, những lá chắn như "Kim Cương phù" bị thiêu rách như tờ giấy, ngay cả một chút thời gian cản trở họ cũng không làm được.
Những tu sĩ Luyện Khí bình thường này hoàn toàn không thể ngăn cản sự tấn công của Thanh Dương Ma Hoả, chỉ trong vài hơi thở bọn họ đã bị hoả diễm nuốt chửng sinh mệnh, biến họ trở thành nhiên liệu để tăng trưởng, và sau đó bị Lưu Ngọc cách xa kia thu hồi lại.
Nghiêm Hồng Ngọc, Lưu Ngọc, Lý Bất Đồng và mười tên tu sĩ Trúc Cơ một đường đi xuống phía dưới, ven đường vô luận là tu sĩ hay phàm nhân đều tàn nhẫn diệt sát, không thể để cho bọn họ dừng chân dù chỉ một chút.
Đám người họ bước đi cực nhanh, thời gian đi gần mười lăm khí tức, mới dừng lại ở gần sườn núi nơi quan trọng nhất.
Tu sĩ Trúc Cơ Hoàng gia cảm nhận được khí tức của mười tu sĩ Trúc Cơ, trong đó có Lưu Ngọc, mắt thấy thực lực của đối phương quá cường đại, hiển nhiên là hồ lô không cứu được ông nội, tiến lên chỉ có thể nhận lấy cái chết.
Lúc này tu sĩ còn lại của Hoàng gia lấy tộc trưởng, trưởng lão Trúc Cơ làm trụ cột, tập trung cùng một chỗ, bày trận chờ quân địch trên con đường chính dẫn từ đỉnh núi xuống sườn núi.
“Các đạo hữu Nguyên Dương Tông, vì sao lại vô cớ giết chóc tu sĩ Hoàng gia ta?”
“Hoàng gia ta luôn luôn trung thành và tận tâm với Nguyên Dương Tông, có chỗ nào làm không đúng?”
Một nữ nhân trung niên, dáng người đẫy đà, mái tóc có vài sợi bạc, hai mắt đỏ bừng chất vấn.
Tu vi của nàng ta ở Trúc Cơ sơ kỳ, là trưởng lão nắm giữ học viện của Hoàng gia, là người có tình cảm sâu đậm nhất với những thiếu niên thiếu nữ vừa mới chết kia.
Sáu tu sĩ Trúc Cơ của Hoàng gia đứng chung một chỗ, một trăm tộc nhân Luyện Khí kỳ nam nữ già trẻ đứng ở phía sau, trong tay đều nắm pháp khí, khẩn trương nhìn chằm chằm đám “khách không mời mà đến” này.