“Thanh trừ từ trên xuống dưới, không được lưu lại một người sống nào!”
Chỉ là mười mấy tu sĩ tử vong, trên mặt Nghiêm Hồng Ngọc không hề có gợn sóng.
Nàng ta lo lắng nếu để Hoàng gia kịp phản ứng, quá sợ hãi nên bỏ chạy, cho nên nàng ta nhanh chóng hạ lệnh chủ động xuất kích.
Lưu Ngọc và mười tu sĩ Trúc Cơ nhìn nhau, đồng loạt gật đầu, muốn đi xuống phía dưới.
"Dừng tay!"
Một gã lão giả có râu và tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, nhìn qua khoảng bảy tám mươi tuổi, dáng người cao gầy, tu vi ở Luyện Khí tầng tám nổi giận quát.
Trong số hàng chục thiếu nữ đã chết kia, có một người chính là cháu gái của lão.
Tuổi tác tiên lộ của lão bây giờ đã đoạn tuyệt, không còn hy vọng tiến thêm một bước, vì vậy lão đem tất cả chấp niệm của bản thân đối với sự trường sinh đều ký thác trên người cháu gái có Linh căn không tồi kia.
Cái chết của người cháu gái đối với một lão già đã sống hơn tám mươi tuổi này không khác gì sét đánh giữa trời quang.
Nhưng lão giả cao thủ kia kinh nghiệm phong phú, lúc này vẫn còn giữ lại được lý trí.
Chính mắt lão thấy người ra tay là các tu sĩ của Nguyên Dương Tông, hơn nữa thực lực cực kỳ cường đại, bởi vậy nên lão không tiến lên để chịu chết vô ích, cũng không vì sự phẫn hận mà nói ra những lời nói thô lỗ.
Nguyên Dương Tông là bá chủ Thanh châu, không phải là người mà Hoàng gia bọn họ có thể chọc được, lão tuyệt đối không thể chỉ vì nguyên nhân của bản thân mà mang đến tai họa cho gia tộc.
Lão giả cao thủ nhìn đoàn người Nghiêm Hồng Ngọc và Lưu Ngọc với sự căm hận, đồng thời cũng đứng yên tại chỗ chờ đợi tộc nhân đến.
Nhưng cuối cùng đây cũng chỉ là mộng tưởng của riêng lão, Nghiêm Hồng Ngọc và mười tên tu sĩ Trúc Cơ cũng không dừng lại, nhanh chóng hướng xuống chân núi tiếp tục tàn sát.
Dưới sự chỉ huy của Nhạc Lương, Thành Vệ quân phân tán thành mấy tiểu đội cùng mười người đi phía sau.
Đợi lão giả cao thủ vừa mới tiến vào phạm vi công kích của pháp khí, trong nháy mắt đã có ba mươi cây trường thương được ném ra, đầu thương lóe lên một tia sáng tràn đầy lạnh lùng, hướng lão giả cao thủ và các tu sĩ Hoàng gia đang tiến gần họ mà đâm tới.
"Chư vị đạo hữu Nguyên Dương Tông, có phải..."
Lão giả cao thủ cố nén bi thương trong lòng nặng nề mở miệng, âm thanh đã bị khàn đi.
Nhưng không đợi lão nói dứt câu, đã có năm sáu cây trường thương liên tục đâm về phía lão, đem lời còn dang dở vĩnh viễn giữ kín trong miệng.
Những trường thương pháp khí trung phẩm này đều được làm cùng nguyên liệu của Nguyên Dương Tông, được các Luyện Khí Sư tạo nghệ bất phàm thống nhất luyện chế, tuy giảm bớt rất lớn chi phí tinh luyện nhưng uy năng cũng không hề yếu hơn pháp khí trung phẩm tầm thường nửa phần.
Lão giả cao thủ có kinh nghiệm đấu pháp phong phú, nhanh chóng lấy ra hai loại pháp khí một công một thủ, muốn ngăn cản và chống lại.
Nhưng tất cả chỉ là vô ích, dưới tình huống không có sự chênh lệch về tu vi, chỉ bằng một người làm sao có thể ngăn cản nổi sự công kích của nhiều tu sĩ cùng cấp bậc cảnh giới?
"A..."
Trường thương xuyên qua thân thể huyết nhục, những lời còn dang dở vĩnh viễn không thể nói ra được nữa.
Ánh mắt của lão giả cao thủ vẫn mở to, nhưng khí tức sinh mệnh hầu như không còn, mang theo giấc mộng trường sinh của lão đi xuống hoàng tuyền.
Trận xuất thủ này dự kiến sẽ vô cùng thuận lợi, đánh chết lão giả cao thủ cùng với vài tên tu sĩ Hoàng gia hội tụ với lão, ngay cả việc kéo dài thời gian nửa hơi thở đoàn người của Nguyên Dương Tông bọn họ cũng không làm được.
Đã quá muộn để nói, tất cả chuyện này diễn ra vô cùng nhanh, từ lúc Quy Nguyên chu đáp xuống cho đến việc đánh chết lão giả cao thủ, thời gian chỉ mới vừa qua bảy hơi thở.
Thành Vệ quân không một chút mềm lòng, nhanh chóng đi thu hồi pháp khí, đi theo phía sau là mười tên tu sĩ Trúc Cơ, một bước hai ba trượng chạy xuống chân núi.
"Ầm ầm."
Khi các pháp khí bị thu hồi, một vài thi thể mất đi điểm tựa nhanh chóng ngã xuống đất.
Chỉ trong hai hơi thở, Lưu Ngọc đã đến vị trí của thi thể lão giả cao thủ và thiếu nữ kia.
Đúng với nguyên tắc không lãng phí, hắn dừng lại một chút, hắn mở miệng xuất ra Thanh Dương Ma Hoả hiện lên trên tay trái sau đó chậm rãi thiêu đốt.
Tiếp đó tay phải phân tán thành hơn mười luồng thanh sắc hỏa diễm, bay về phía những thi thể vừa mới chết không lâu kia.
Thanh sắc hỏa diễm nhào vào thi thể, không đến nửa hơi thở nhanh chóng khiến thi thể bị thiêu đốt thành tro bụi, dường như hỏa diễm thiêu đốt ngày bùng cháy mạnh mẽ hơn một chút.
Tay trái Lưu Ngọc thu lại, hơn mười luồng hỏa diễm nhanh chóng bay trở về trong tay hắn.
"Uy năng có tăng thêm một chút, nhưng không được nhiều lắm."
Thông qua việc kết nối tâm linh chặt chẽ, trong nháy mắt Lưu Ngọc có thể cảm nhận được mức độ tăng cường uy năng của Thanh Dương Ma Hỏa.
Nếu như trận công phòng chiến lần đầu tiên ở Linh Dược viên Bính Tự Lục Hào, năng lượng sinh mệnh và linh hồn thu được khi thiêu đốt Trúc Cơ sơ kỳ tử y còn sống có thể coi là "nhất độ".