Tu sĩ lớn tuổi tu vi cao xuất ra pháp khí nhanh chóng nghênh kích, tu sĩ trẻ tuổi tu vi ở Luyện Khí sơ kỳ thì dùng pháp thuật, làm hết sức mình.
Ngay cả đứa trẻ vừa mới bước vào Tu Tiên Giới cũng mạnh mẽ thi triển pháp thuật không thuần túy, mạo hiểm bị pháp thuật cắn trả, vì muốn cống hiến một chút sức mọn của mình.
“Không có thiện ác, chỉ có kẻ thù.”
Tu sĩ Nguyên Dương Tông do Nghiêm Hồng Ngọc và Lý Bất Đồng dẫn đầu không hề dao động, thế công không giảm chút nào.
Lập trường khác nhau thì nhìn mọi thứ dưới góc độ khác nhau, mỗi thế lực, thậm chí là mỗi người, thì “chính nghĩa” đều khác nhau.
“Thình thịch.”
Tiếng sấm không dứt bên tai.
Trận pháp này chung quy chỉ là một sự bố trí tạm thời, sức mạnh vẫn là không đủ, hẳn là chỉ có trình độ nhị giai trung phẩm.
Đại đa số trường thương và mũi tên đều xuyên qua cự thạch, khiến cự thạch chia năm xẻ bảy rải rác khắp nơi, sau khi loại bỏ pháp khí, pháp thuật ngăn của quân địch, một nửa thế công còn lại không ngừng rơi trên vòng bảo hộ.
Bình quân Thành Vệ quân đều là Luyện Khí hậu kỳ, hơn nữa trang bị tinh xảo, ngược lại với tu sĩ Hoàng gia, tu vi không đồng đều, Luyện Khí sơ trung kỳ chiếm đại đa số, hơn nữa pháp khí cũng kém xa, không nói đến pháp khí thượng phẩm, pháp khí trung phẩm cũng chỉ có một phần nhỏ bộ phận đệ tử có.
Còn lâu mới có thể so sánh với Thành Vệ quân, chứ đừng nói chi là chiến đấu trực tiếp, nếu không phải có trận pháp bảo hộ, chỉ sợ là sẽ có một nửa sẽ đối mặt với cái chết.
Dù sao Thành Vệ quân cũng là Nguyên Dương Tông lấy thành lực của Vọng Nguyện Thành huấn luyện, các loại tài nguyên còn phong phú hơn các đại đa số tiểu gia tộc, tiểu môn phái.
Bên Lưu Ngọc có mười tu sĩ Trúc Cơ, tu vi cũng chiếm cứ ưu thế, mà Hoàng gia chỉ có sáu người, cho dù có dùng hết toàn lực ngăn trở, thì vẫn như cũ có bốn năm pháp khí rơi vào trên trận pháp.
“Ầm ầm.”
Trận pháp mà tộc trường Hoàng gia Hoàng Nghị Thành và năm trưởng lão Trúc Cơ liên thủ bố trí mà thành đang kịch liệt chấn động, ánh sáng chợt lóe lên dần dần ảm đạm, khiến cho rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi sợ hãi bất an.
Tất cả tộc nhân Hoàng gia đều ý thức được bọn họ sẽ không kiên trì được bao lâu nữa, bao gồm tu sĩ Trúc Cơ, có lẽ đứng ở đây ngăn cản là một quyết định ngu xuẩn, có lẽ ngay từ đầu bọn họ nên chạy trốn.
Nhưng toàn bộ Thanh châu đều nằm trong tay Nguyên Dương Tông, bọn họ có thể chạy trốn đến nơi nào đây?
Huống chi “rễ” của bọn họ, còn ở nơi này.
Hoàng gia cách Vọng Nguyệt Thành chỉ vẻn vẹn bốn ngàn dặm, quá gần.
Đi về phía Bắc Thanh châu, chỉ có một con đường đáng tin cậy duy nhất đến Kính châu là Vọng Nguyệt Thành, những nơi khác hoặc là có loại chướng khí, hoặc là có yêu thú ngủ đông, phi điểu khó khăn sinh linh khổ sở, có thể nói là cửu tử nhất sinh.
Ba hướng Đông, Nam, Tây thì lại quá xa, xa đến mức ngay lúc này không thể tiếp cận được.
Huống chi, lúc này Hoàng gia đang bị vây khốn, hoàn cảnh khó khăn trước mắt còn lâu mới có thể giải quyết được.
Tu sĩ Nguyên Dương Tông lai giả bất thiện, ven đường bất kể là tu tiên giả hay là phàm nhân thì đều một chiêu đánh chết, thể hiện ý tứ triệt để diệt vong Hoàng gia ở bên trong.
Đương nhiên, lúc này trong lòng đại đa số tu sĩ Luyện Khí kỳ của Hoàng gia chỉ có sợ hãi bất an, chỉ thấy khốn cảnh trước mắt, không hề nhìn thấy tương lai phía xa.
Mà tu sĩ Trúc Cơ thì không như vậy, kiến thức của mấy vị trưởng lão Trúc Cơ của Hoàng gia và tộc trưởng Hoàng Nghị Thành không phải mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể so sánh được, suy nghĩ được cũng càng nhiều, nhận thức về thực lực của Nguyên Dương Tông cũng càng sâu sắc hơn.
Chính vì có sự hiểu biết sâu sắc, ngay khắc Nghiêm Hồng Ngọc, Lý Bất Đồng phát động đòn công kích kia, mấy vị trưởng lão mới cảm thấy một vùng tối tăm, vô cùng lo lắng đối với tương lai của gia tộc.
Bởi vì người của Nguyên Dương Tông đang ra tay ở trước mắt này, phần lớn đều biểu thị thái độ của Nguyên Dương Tông.
Mà đứng ở phía đối lập của Nguyên Dương Tông, cho dù tránh được một kiếp hôm nay, vậy thì tương lai của gia tộc sẽ ở như thế nào đây?
Trong lúc nhất thời, không riêng gì tộc nhân Luyện Khí kỳ sợ hãi, ngay cả trưởng lão Trúc Cơ cũng đang dao động, nhưng bề ngoài vẫn cố gắng trấn định, không hề biểu hiện ra bên ngoài.
“Hoàng gia ta đến cuối cùng đã làm sai cái gì, tại sao các người lại đối xử với Hoàng gia chúng ta như vậy?”
“Chư vị Nguyên Dương Tông có thể cho lão thân một lời giải thích không? Để cho lão thân chết có thể nhắm mắt!”
Trong lúc đấu pháp, trưởng lão học viện của Hoàng gia căm phẫn, lớn tiếng nói.
Bà ta một bên khống chế trận pháp, một bên điều khiển pháp khí ngăn địch.
Bà ta cố gắng dừng lại cuộc chiến trước, tìm kiếm một lời giải thích, nhờ vào đó mà hòa hoãn lại quan hệ, xem xem còn có đường sống hay không.
“Có phải vì tiền tài hay không?”
“Hay là mệnh lệnh của Vọng Nguyệt Thành?”
Trong đầu trưởng lão học viện hiện lên các loại suy đoán, bà ta thật sự không nghĩ ra tại sao những tu sĩ Nguyên Dương Tông trước mắt này lại làm như vậy.
Nếu là vì tài nguyên mà vô cớ giết chóc thế lực tu sĩ thuộc hạ, vậy thì chẳng lẽ bọn họ không sợ sự trừng phạt của tông môn và sự tức giận của các thế lực phụ thuộc các trong Thanh Châu sao?
Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của gia tộc đã sinh ra bà ta nuôi bà ta, bà ta không thể không cố gắng tranh thủ bất cứ cơ hội sống có khả năng tồn tại nào.
Gia lão học viện biết, đây chính là nguy cơ lớn nhất mà Hoàng gia gặp phải để từ khi họ tự di chuyển đến Thiên Dung sơn đến nay, đã đến thời điểm sinh tử tồn vong của gia tộc.
Thần thức của Lưu Ngọc khống chế Thanh Dương Ma Hỏa bám vào Tử Mẫu Truy Hồn đao, không chút lưu tình đánh tới đánh lui với pháp khí của một gã trưởng lão của Hoàng gia, đồng thời ngón tay kéo Diệu Kim cung, mỗi một lần đều có chín mũi tên màu vàng thành hình, từ những phương hướng khác nhau bắn về phía trận pháp.
Loại phương thức công kích này mũi tên càng nhiều thì sức mạnh lại yếu đi mấy bậc.
Bởi vì tần suất công kích vô cùng nhanh, thậm chí mũi tên còn hình thành “Lưu Kim tiễn vũ”, thanh thế vô cùng lớn mạnh đồ sộ.
Mà tên trưởng lão Hoàng gia đang đối chiến kia, lại không thể lấy ra kiện pháp khí cực phẩm thứ hai, chỉ có thể xuất ra một kiện thượng phẩm pháp khí thích hợp để dùng.