Chương 316: Vực thẳm bình phàm

Lưu Ngọc suy nghĩ rõ ràng, hắn nhắm hai mắt, hai tay đặt trên đầu gối, chầm chậm thi triển Tôn Thần diệu pháp.

Lập tức có hai luồng cảm giác hoàn toàn khác nhau truyền đến Nguyên Thần sơ khai, bên trái lạnh lẽo, bên phải lại nóng rực.

Lúc mới đầu, hai luồng cảm giác này không hề rõ ràng, song càng về sau chúng càng trở nên mãnh liệt và dần dần kéo theo những trận đau.

Nóng lạnh giao nhau, luyện Nguyên Thần sơ khai bằng cách thức vừa đau đớn vừa không thô bạo. Kiểu luyện này không hề động đến căn nguyên của Nguyên Thần, song nếu mất khống chế dù chỉ một chút thì sẽ có khả năng làm tổn hại đến căn nguyên.

Lưu Ngọc cần phải duy trì tỉnh táo trong cơn đau, phải chịu đựng để thi triển công pháp hoàn thành tu luyện cho đến khi Tôn Thần diệu pháp được vận hành trọn vẹn một lần thì mới dừng lại.

Nếu giữa chừng hắn mất khống chế, thi triển công pháp một cách lung tung, nhẹ thì Nguyên Thần sẽ bị tổn thương và ám ảnh, nặng thì Nguyên Thần sẽ vỡ nát và biến mất luôn.

Con đường dẫn đến trường sinh bất lão không bao giờ là dễ dàng cả, mỗi một lần tu vi có tiến triển là một lần dày vò, các tu sĩ phải vượt mọi chông gai, đối mặt với thử thách.

Lưu Ngọc có Tiên phủ trong tay, hắn chẳng thể thoát khỏi những chông gai mà mình gặp phải và chỉ còn cách bình tĩnh đón nhận.

Đây không chỉ đơn giản là việc thu thập hay tranh đoạt tài nguyên tu tiên mà là thước đo đạo tâm của mỗi vị tu sĩ. Tu sĩ nào có đạo tâm không vững, nằm ở ở cảnh giới thấp thì sẽ bị đào thải, mà thứ đón chờ kẻ bị đào thải mãi mãi là cái chết. Ngoài ra cơ duyên hay nghị lực đi đến đỉnh cao cũng là những yếu tố không thể thiếu.

Lưu Ngọc mồ hôi đầm đìa, do phải chịu đau đớn nên gương mặt hắn gần như biến dạng và chẳng nhìn ra hình thù ban đầu là gì.

Song hắn vẫn cắn răng kiên trì bảo vệ sự thanh tỉnh, kiên quyết vận chuyển Tôn Thần diệu pháp Trúc Cơ Thiên, hoàn thành tu luyện Nguyên Thần.

Những tu sĩ khác có tư cách từ bỏ, song hắn thì không.

Kiếp trước hắn chỉ là một nhân viên bình thường, sống một cuộc sống dập khuôn, ngày nào cũng phải đối mặt với cảnh lừa gạt lẫn nhau giữa các đồng nghiệp. Lưu Ngọc đã chán ghét cái cuộc sống đó từ lâu.

Sau khi ước mơ thuở đầu của hắn vỡ tan, hắn đã không tìm được hướng đi nào cho mình nữa.

Rồi hắn xuyên không đến thế giới này nhờ cái duyên với Tiên phủ, lên bảy lên tám mới nhớ lại được về kiếp trước. Hắn được Trúc Cơ chấp sự của Nguyên Dương Tông đưa lên núi và gửi vào biệt việt Nguyên Dương. Tới khi ấy hắn mới bắt đầu hiểu về thế giới này và tìm được mục tiêu cho mình.

Đã đến với thế giới có sức mạnh siêu phàm, có thể trường sinh bất lão thì còn lí do gì mà tiếp tục “xuống dốc” nữa?

Lưu Ngọc sở hữu Tiên phủ, điều kiện quý báu này khiến xuất phát điểm của hắn cao hơn rất nhiều so với phần lớn các tu sĩ. Hắn không hề muốn sống một cuộc sống tầm thường, xoàng xĩnh nữa.

“Trở thành một sự tồn tại tự do, không chịu bất cứ trói buộc gì.”

Theo đuổi trường sinh là mục tiêu duy nhất của Lưu Ngọc, là mục tiêu mà hắn phải thực hiện bằng được, không từ thủ đoạn và cũng là ý nghĩa tồn tại của sinh mệnh hắn.

Có người nói bình phàm giống như một vực thằm vây khốn hàng triệu kẻ phàm ngu muội, vô tri cho đến mười mấy năm sau khi họ đã hóa thành xương khô. Còn tu sĩ sở hữu sức mạnh siêu phàm, họ cũng có ý muốn siêu thoát song không hề mãnh liệt.

Sức mạnh, ý chí, trí tuệ đều là những điều kiện không thể thiếu. Một tu sĩ có đủ ba điều kiện này thì mới có cơ hội thoái khỏi vực thẳm, thực hiện siêu phàm, giải thoát một cách chân chính, trở thành chân tiên bất hủ.

Sức mạnh có thể khiến các tu sĩ vượt mọi chông gai, không bị những khó khăn trên con đường tu tiên cản trở. Đây cũng là điều kiện cơ bản từ khi bắt đầu cho đến lúc kết thúc của một tu sĩ.

Ý chí có thể giúp các tu sĩ kiên trì với mục tiêu của mình, chiến thắng cái cô đơn trên con đường tu hành và cảm giác trống rỗng trong lòng, không để các tu sĩ dao động hay chìm trong hoang mang trước cô đơn tịch mịch rồi bỏ dở giữa chừng.

Trí tuệ có thể giúp các tu sĩ nhìn rõ con đường phía trước, không bị mê hoặc trước vẻ bề ngoài của sự vật, từ đó tránh khỏi việc sa vào con đường lầm lỡ.

Giữ vững sự tỉnh táo trong cơn đau, đồng thời phải vận chuyển Tôn Thần diệu pháp, không biết có phải công pháp phát huy tác dụng hay không mà những suy nghĩ tạp nham trong lòng Lưu Ngọc bay biến hết cả, chúng bay lên hạ xuống rồi vỡ tan như bong bóng.

Cuối cùng hắn nhớ tới câu chuyện về vực thẳm bình phàm mà mình đã từng thấy trong một cuốn sách.

Nửa canh giờ vừa ngắn lại vừa dài, những cơn đau có nhiều cách mấy cũng sẽ đi đến hồi kết.

Tôn Thần diệu pháp đã được vận chuyển một vòng, Lưu Ngọc chầm chậm dừng thi triển công pháp, những cơn đau cùng cực rút đi như thủy triều, gương mặt hắn cũng dần dần lấy lại được bình tĩnh.

Nhiệm vụ Linh dược viên Bính Tự Lục Hào thất bại, trưởng lão sẽ không sắp xếp thêm nhiệm vụ mới gì, Lưu Ngọc cũng không bước ra khỏi đình viện thành Đông một bước, hắn phải tranh thủ nâng cao năng lực, không có thời gian mà thư giãn.