Chương 315: Luyện đan bình cảnh(2)

Đợi đến khi bốn vòng Đại Chu Thiên tuần hoàn kết thúc, số tạp chất bên trong đó cũng được tinh luyện xong thì những luồng pháp lực mới kia mới thông tới đan điền, xuyên qua Thanh Dương Ma Hỏa và dung nhập vào hồ pháp lực.

Lúc luồng pháp lực mới xuyên qua Thanh Dương Ma Hỏa, có một vài tạp chất bị đốt cháy thành than và thải ra ngoài. Khi càng muốn tinh thuần thì lượng pháp lực cũng sẽ giảm mất khoảng một nửa.

Ba canh giờ sau, Lưu Ngọc nôn ra một ngụm khí bẩn có chưa tạp chất. Hắn kết thúc vận công, mở mắt, gương mặt thoáng thấy vẻ vui mừng.

Thanh Nguyên đan không hổ là phương thuốc cổ truyền, hiệu lực mạnh gấp đôi Tinh Nguyên đan, đúng là không uổng bao nhiêu công sức hắn bỏ ra để đi thu thập Linh thảo.

Được Thanh Nguyên đan hỗ trợ, tốc độ tu luyện của Lưu Ngọc đã tăng lên nhanh chóng, thời gian tu luyện đến Trúc Cơ sơ kì đỉnh phong sẽ được rút ngắn lại. Hắn tính toán một hồi, nếu ngày nào cũng dựa theo tốc độ sử dụng Thanh Nguyên đan này thì khoảng mười lăm năm nữa là hắn có thể đạt đến sơ kì đỉnh phong.

Một lần mạo hiểm thu thập bốn, năm mươi loại Linh dược quý hiếm, không những gom đủ Thanh Nguyên đan mà còn đủ cả Dưỡng Nguyên đan dùng cho Trúc Cơ trung kì nữa. Lưu Ngọc tin rằng đợi đến khi tu luyện lên Trúc Cơ sơ kì đỉnh phong, có lẽ hắn sẽ thu thập được tất cả.

“Cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo, được đạo duyên trong cảnh lầm than, cổ nhân quả không lừa dối ta.”

Lưu Ngọc thầm cảm thán, hắn đã có hết những đan dược dùng để tu luyện Trúc Cơ sơ kì và trung kì, chỉ cần không gặp phải bình cảnh là hắn có thể tu luyện lên Trúc Cơ hậu kì một cách thuận lợi.

Cảm giác sảng khoái khi tu vi tăng cao thật khiến người ta mê mẩn, nhất là niềm vui khi lĩnh hội được kiến thức, tìm tòi được chân lí và cảm giác thực lực tăng một cách ổn định thật khiến tu tĩ trầm mê không dứt ra được, chúng hấp dẫn hơn dục vọng bản năng của cơ thể gấp cả trăm ngàn lần.

Chẳng trách lại có nhiều tu sĩ cả đời không cưới vợ sinh con, một mình đi từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, quyết tâm theo đuổi tiên đạo.

Lưu Ngọc cảm thán một hồi rồi lập tức làm rõ những ý nghĩ tạp nham, đoạn chuẩn bị tu luyện Tôn Thần diệu pháp.

Mặc dù không có Linh vật hỗ trợ song việc tu luyện Tôn Thần diệu pháp của Lưu Ngọc vẫn luôn được tiến hành. Hắn cứ tu luyện một lần, cách một ngày sau lại luyện lần nữa để giảm bớt áp lực cho Nguyên Thần sơ khai, lấy thời gian để xoa dịu những vết tích.

Trong tình thế không có Linh vật, Lưu Ngọc sẽ tu luyện hai ngày một lần, mỗi lần chỉ luyện không quá nửa canh giờ.

Điều này không phải do hắn không chịu được khổ khi tu luyện mà là do Nguyên Thần sơ khai vô cùng mong manh, chỉ cần không chú ý một chút thôi là sẽ để lại vết thương vĩnh viễn, ảnh hưởng đến con đường về sau.

Vậy nên lúc tu luyện, Lưu Ngọc cực kì cẩn thận, hắn không dám liều lĩnh làm bừa, chỉ cần xảy ra gì đó sai sai là hắn lập tức dừng lại.

Trong tay hắn có Tiên phủ, chỉ cần tu luyện ổn định thì xác suất ngưng kết được Kim Đan thậm chí là Kim Đan Nguyên Anh sẽ cao hơn rất nhiều so với các tu sĩ bình thường khác. Hắn còn rất nhiều thời gian để mà nghiên cứu, không đi đâu mà phải vội.

“Cần gì phải gấp gáp đánh đổi tất cả, cứ từ từ mà thưởng thức chẳng phải tốt hơn sao?”

Song tiếc rằng trong số Linh thảo mà hắn thu được lần này không có Linh vật nào có ích cho Nguyên Thần, điều này khiến Lưu Ngọc nuối tiếc vô cùng.

Thần là một sự tồn tại huyền bí nhất trong ba loại “tinh, khí, thần”. Thông thường, thần là để chỉ Nguyên Thần, nó cực kì khó tu luyện, hiếm được miêu tả trong điển tích điển cố, hoặc cũng có thể nó đã bị người ta cố ý giấu đi.

Tầm quan trọng của thần cao hơn so với hai loại còn lại. Thần được chuyển hóa từ linh hồn, sau đó lột xác thành Nguyên Thần, gửi gắm tại chân linh để chế ngự sự tồn tại của cả ba. Thần chính là gốc rễ của tu sĩ.

Không có Linh vật nên mỗi lần tu luyện Tôn Thần diệu pháp, Lưu Ngọc chỉ luyện hơn nửa canh giờ rồi dừng lại, hắn luôn giữ mức ổn định và tuyệt đối không đánh liều.

Thông thường thì phạm vi thần thức của tu sĩ Trúc Cơ sơ kì là từ một đến ba dặm, Trúc Cơ trung kì là từ bốn đến sáu dặm, Trúc Cơ hậu kì là từ bảy đến chín dặm, Trúc Cơ đỉnh phong là mười dặm.

Thần thức tiên thiên và linh cảm vô cùng mạnh mẽ, cộng thêm rất nhiều những yếu tố khác đã khiến phạm vi thần thức khi lên Trúc Cơ sơ kì của Lưu Ngọc mở rộng lên bốn dặm, song mấy năm nay phạm vi đó lại chẳng có tiến triển gì, chỉ tăng lên gần đến năm dặm mà thôi.

Thời gian tu luyện Tôn Thần diệu pháp ngắn ngủi nên tạm thời thần thức của hắn chẳng tăng lên được là bao.

“Trước mắt có một mục tiêu ngắn, hai mục tiêu dài cần hoàn thành.”

“Linh vật hỗ trợ cho quá trình tu luyện Tôn Thần diệu pháp trừ bảo vật độc đan ra thì còn cần cách thức luyện đan cao minh.”