Hắn cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ trong vòng vỏn vẹn hai mươi năm, hắn đã đi từ luyện chế Tụ Linh đan trong Luyện Khí sơ kỳ đến Tinh Nguyên đan, Thanh Nguyên đan trong Trúc Cơ sơ kỳ. Tốc độ này khiến người ta nghe mà lấy làm kinh ngạc, phải là một thiên tài cả trăm năm khó tìm thì mới sở hữu thiên phú phi phàm như vậy.
Song chỉ có mình Lưu Ngọc biết rằng, hắn phải luyện tập rất nhiều thì mới có được những kinh nghiệm như vậy. Mấy năm nay, nếu đổi số Linh dược mà hắn đã dùng để luyện chế đan dược thành Linh Thạch thì cũng phải lên đến mười mấy vạn Linh Thạch hạ phẩm. Với số Linh Thạch này, hắn cũng phải mua được hai món pháp bảo.
Điều này cũng khiến Lâm Ngọc không dám tiết lộ với người khác về trình độ luyện đan thực sự của hắn, thậm chí ngay cả Giang Thu Thủy cũng chẳng hề hay biết, mà hắn cũng chẳng bày bán Tinh Nguyên đan ở Ngọc Đan Đường bao giờ, mấy bình Tinh Nguyên đan kém chất lượng cũng được hắn giữ lại bên trong túi trữ vật và không xuất ra.
Mà cách thức luyện đan cũng là một nguyên nhân dẫn đến Luyện Đan thuật của Lưu Ngọc trì trệ không tiến bộ. Hiện giờ hắn vẫn đang sử dụng cách thức luyện đan cơ bản, cách này đã chẳng còn theo kịp những quy trình luyện đan đang ngày càng phức tạp và ảnh hưởng lớn đến xác xuất luyện đan thành công.
Lưu Ngọc rất để ý vấn đề này, mặc dù Tiên Phủ có thể cung cấp Linh thảo, song hắn cũng không thể lãng phí. Nhỡ đâu một ngày nào đó, trong đan phương xuất hiện nguyên liệu mà Tiên Phủ chẳng thể cung cấp thì hắn biết phải làm thế nào?
Lưu Ngọc đã nhờ Giang Thu Thủy chú ý vấn đề này từ lâu, bản thân hắn cũng đã ra vào rất nhiều các cửa tiệm khắp phố phường để dò hỏi, song mãi mà chẳng có tiến triển gì.
Mỗi một Luyện Đan Sư đều có cách thức luyện đan riêng của mình, khi dạy cho học trò thì luôn giấu nghề, thông thường cũng chỉ truyền lại cho con cháu dòng dõi chính thống hoặc đệ tử thân truyền mà thôi. Trừ phi có biến cố gì đó xảy ra, bằng không Luyện Đan Sư sẽ không bán cách thức luyện đan của mình một cách dễ dàng, mà bản thân các Luyện Đan Sư cũng chẳng thiếu Linh Thạch.
“Bắt buộc phải tìm một cách luyện đan cao minh hơn thôi.”
Thỉnh thoảng Lưu Ngọc lại dùng pháp quyết để khống chế độ dung hòa dược tính, trong lòng hắn bỗng lóe lên suy nghĩ này.
Cấp bậc đan dược càng ngày càng cao, dần dần cách luyện đan cơ bản của hắn đã không còn theo kịp tiết tấu, thậm chí bắt đầu gây cản trở và trở thành một vấn đề cần được giải quyết gấp rút.
Không cần biết là thành công hay thất bại, luyện chế một lò Thanh Nguyên đan lúc nào cũng phải mất đến hai canh giờ.
Lưu Ngọc giảm bớt thời gian tìm hiểu những bí thuật trong công pháp, mỗi ngày hắn bỏ ra tám canh giờ để luyện chế bốn lò Thanh Nguyên đan, một canh giờ để tổng kết kinh nghiệm luyện chế đan, thời gian còn lại hắn dành để duy trì tiến độ tu luyện và luyện tập pháp thuật, pháp khí mỗi ngày.
Cứ thế trải qua ba mươi ngày không ngừng nghỉ, năm mươi phần Linh thảo dùng để luyện chế Thanh Nguyên đan đã hết sạch, cuối cùng Lưu Ngọc cũng luyện chế thành công đan dược trong hai lần, mỗi lần đều thu được ba ngưng đan.
Song sau đó lò luyện chế lại toàn cho ra đan dược chất lượng kém, lượng đan độc chứa bên trong còn cao hơn gấp mười lần đan dược thông thường nên tất nhiên Lưu Ngọc sẽ không dùng chúng.
Hiệu lực của Thanh Nguyên đan gấp đôi hiệu lực của Tinh Nguyên Đan, có thể tiết kiệm thời gian tu luyện, giá rơi vào khoảng một nghìn hai trăm đến một nghìn ba trăm Linh Thạch một bình.
Bỏ ra một nghìn năm trăm Linh Thạch để có được năm mười phần Linh thảo thông qua Tiên Phủ, thành công luyện chế được một lò Thanh Nguyên Đan với giá trị khoảng một nghìn Linh Thạch, vậy là Lưu Ngọc đã lỗ mất năm trăm Linh Thạch, song hắn hoàn toàn có thể chấp nhận cái giá này. Hắn tin rằng sau khi thành thục việc luyện chế Thanh Nguyên đan, hắn sẽ có thể hồi vốn trong một khoảng thời gian ngắn.
Xác suất luyện đan thành công thấp đến vậy là do ba nguyên nhân. Đầu tiên, do lần đầu luyện chế Thanh Nguyên đan nên hắn còn chưa quen. Thứ hai, độ khó trong việc luyện chế Thanh Nguyên đan là vô cùng cao. Cuối cùng, cách thức luyện đan đã cản trở công cuộc luyện đan của hắn.
Lưu Ngọc cọ rửa đỉnh Huyền Hoàng, sau đó rời khỏi phòng luyện đan và tới phòng luyện công, đoạn ngồi xếp bằng trên tấm bồ đoàn.
Hắn dốc lấy một viên Thanh Nguyên đan từ bên trong bình ngọc và nuốt xuống. Đan dược vào bụng xong bèn nhanh chóng phát huy hiệu quả, biến thành từng luồng hiệu lực nóng rẫy. Khác biệt hoàn toàn so với cái ấm áp bên trong hiệu lực của Tinh Nguyên đan, luồng hiệu lực trong Thanh Nguyên đan vừa tinh thuần vừa mạnh mẽ và hơi có xu thế không chịu khống chế. Nếu để mặc nó tiếp tục “hoành hành” thì rất có khả năng làm tổn thương đến kinh mạch và đan điền.
Lưu Ngọc tập trung cao độ, cố gắng thi triển Thanh Dương công pháp tầng thứ tư bên trong người để trấn áp và luyện hóa luồng hiệu lực này.
Pháp lực của hắn bao bọc lấy luồng hiệu lực nóng rực và tiến hành Đại Chu Thiên tuần hoàn, biến chúng thành Linh khí tinh thuần, chầm chậm hấp thụ và chuyển hóa thành pháp lực.