Chương 272: Chống đỡ

Dù sao lệnh bài của Lưu Ngọc chỉ có thể khống chế một bộ phận của trận pháp, mà trận bàn trong tay nàng ta lại có thể phát huy ra toàn bộ sức mạnh của Hắc Thủy Cực Phong trận, nàng ta mượn lực lượng của trận pháp vậy mà có thể một mình ngăn cản được công kích của ba gã tu sĩ Trúc Cơ.

Nhìn dáng vẻ thuần thục của Tào Mộng Vũ, dường như nàng ta đã có một thành tựu nhất định trong việc điều khiển trận pháp.

Mà biểu hiện của Đinh Huệ tương đối bình thường, nữ nhân này đang sử dụng một kiện pháp khí Thái Phiến đánh tới đánh lui mới một gã tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ quân địch, chỉ hơi chiếm thế thượng phong.

Lưu Ngọc và Đinh Huệ chia nhau kìm chế công kích của một gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ của quân địch, Nghiêm Hồng Ngọc thì ngăn cản tu sĩ mạnh nhất bên phe địch Lư chấp sự, còn Tào Mộng Vũ mượn trận pháp lực ngăn cản công kích của ba gã tu sĩ Trúc Cơ.

Trận tập kích này có tổng cộng mười tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có bốn gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ tấn công vào trận pháp, muốn phá hủy trận pháp đầu tiên, khiến cho cục diện phát triển theo phương hướng bất lợi.

Về phần đệ tử Luyện Khí kỳ còn lại của song phương thì đánh tới có lui, tổng thể mà nói là bất phân thắng bại, nhưng nhân vật chính của trận đấu pháp này cũng không phải là bọn họ, chỉ cần bất kỳ một tu sĩ Trúc Cơ kỳ của bên nào ra tay, đều có thể chậm rãi xử lý từng người một trong bọn họ

Lưu Ngọc một bên quan sát tình thế trên trận, một bên ngăn cản đòn công kích của một gã tu sĩ Trúc Cơ bên địch.

Tu sĩ Trúc Cơ đang dây dứa với hắn có tu vi cũng là Trúc Cơ sơ kỳ, khuôn mặt tuấn tú thân mặc tử bào, trong tay cầm một thanh pháp khí cực phẩm trường cung màu vàng, khi ngón tay di chuyển thì có từng nhánh kim tiễn được ngưng tụ thành hình, liên tục không dứt công kích đến trận pháp.

Mặc dù bề ngoài của tử bào tu sĩ nhìn qua giống như là một tu sĩ trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, nhưng hành động của gã lại hơi giống một lão đạo sĩ, chỉ khống chế pháp khí công kích trận pháp từ xa, không tùy tiện tiếp cận trận pháp bên này, từ đầu đến cuối quanh thân đều bố trí một vòng bảo hộ.

Có điều trường cung màu vàng kia chỉ là pháp khí cực phẩm bình thường, Lưu Ngọc khống chế Tử Mẫu Truy Hồn đao hóa thành hình thái cuối cùng, dễ dàng diệt trừ từng nhánh tên được bắn ra, hóa thành từng mảnh kim quang tiêu tán trên không trung, không hề có áp lực nào.

Không cầu công lao, cho nên Lưu Ngọc không hề xông ra khỏi trận pháp để công kích địch tu, chỉ là khi đòn công kích sắp rơi vào trận pháp thì hắn mới ngăn cản.

Nhìn thấy một màn này, tử bào tu sĩ dường như cảm thấy bản thân đang bị khinh thường, trên mặt lóe lên sự tức giận, cho nên gã lại lấy ra một thanh pháp khí Ám Kim phi kiếm từ trong túi trữ vật.

Ám Kim phi kiếm trong nháy mắt biến hớn nửa trượng, tỏa ra khí tức sắc bén đặc thù của kim loại, nhìn khí tức bên ngoài không ngờ lại là một kiện pháp khí cực phẩm, tiếp theo phi kiếm hóa thành một sợi ánh sáng màu vàng, lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ, nhanh chóng tiếp cận Lưu Ngọc bên này.

Lưu Ngọc đương nhiên không thể để gã có thể dễ dàng thực hiện như vậy, hắn vừa sờ túi trữ vật thì một lá cờ nhỏ màu vàng lập tức xuất hiện ở trong tay, sau đó rót pháp lực vào bên trong rồi ném đi, lá cờ nhỏ màu vàng lập tức nghênh đón Ám Kim phi kiếm, đây chính là cờ Kim Cương hắn đã thu được từ đấu giá hội.

“Keng keng keng.”

Ám Kim phi kiếm trong nháy mắt đã tấn công vài chục lần, hơn mười đạo ánh sáng liên tục lóe lên, nhưng nó vẫn không thể tiến lên được chút nào, đều đã bị cờ Kim Cương chặn lại.

Lưu Ngọc khống chế cờ Kim Cương phòng thủ kín đáo không kẽ hở, dùng thần thức hiện tại tương đương với Trúc Cơ trung kỳ khống chế hai kiện pháp khí cực phẩm không hề có chút độ khó nào, không hề cảm thấy gánh nặng, thậm chí hắn còn có thể phân ra tâm thần chú ý tình huống của những người khác.

Đương nhiên.

Ở trong mắt đám người Nghiêm Hồng Ngọc, Tào Mộng Vũ thì hắn chẳng qua đang khó khăn lắm mới bất phân thắng bại với địch tu, nhưng ở trong mắt của tử bào tu sĩ đang đối chiến với hắn, người này rõ ràng đang khinh thường mà không hề xuất toàn lực, điều này khiến trong lòng gã cực kỳ phẫn nộ vì có cảm giác bản thân đang bị nhục nhã, nhưng gã không có biện pháp gì, chỉ có thể tăng nhanh tốc độ công kích.

“Rầm rầm rầm rầm.”

Từng tiếng nổ lớn vì pháp khí, pháp thuật công kích vào trận pháp phát ra truyền trên bầu trời đêm, truyền ra vô cùng xa, từng dư âm của các loại như Hỏa Diễm, Băng Sương, Phong Nhận rơi xuống ao đầm dưới mặt đất, đánh cho bùn đen bay tán loạn, hôi thối tràn ngập.

Trên đầm lầy đen lồi lõm mấp mô bị đánh thành hình dạng những cái hố lớn nhỏ, có một số chỗ còn đang bị pháp thuật Hỏa Diễm thiêu đốt, có nhiều chỗ bị Băng Sương đông lại, còn có nhiều chỗ bị Phong Nhận chém ra những rãnh sâu dài mấy trượng.