Sau khi ngăn cản một đợt Hắc Ám Phong Nhận, lão phân phó một gã tu sĩ thế lực phụ thuộc Trúc Cơ chú ý bảo vệ Luyện Khí kỳ tu sĩ đang tấn công, bản thân lão thì lại lấy ra một cây trường côn màu đen toàn lực công kích trận pháp.
Ánh sáng của trường côn màu đen lóe lên, đường vân trên bề mặt mơ hồ hình thành một con cự hổ hung ác, nhìn uy áp thì lại là một món Linh khí thượng phẩm.
Dưới sự toàn lực của Lư chấp sự, quanh thân trường côn màu đen mơ hồ có hư ảnh của một cự hổ màu đen cao hơn ba trượng hiện lên, cự hổ gầm gừ ngửa mặt lên trời, trên trán có một chữ Vương lớn, tản ra uy nghiêm thuộc về vương giả, khiến cả hiện trường chú ý.
Hư ảnh của cự hổ màu đen bao bọc cả trường côn trong đó, cả người lấp lánh ánh sáng chói mắt, mang theo uy năng kinh người bay đến trận pháp.
“Linh khí thương phẩm!”
Đồng tử Lưu Ngọc rút rụt lại, trong nháy mắt phán đoán ra phẩm giai của Linh khí này, mặc dù hắn cũng có Linh khí thượng phẩm là Ly Huyền kiếm, nhưng sức mạnh khi hắn sử dụng kém xa trường côn màu đen lúc này, chủ yếu là bởi vì tu vi.
Mặc dù lúc này nếu hắn xuất ra Ly Huyền kiếm thì hắn cũng có thể ngăn cản Linh khí này một phen, nhưng hắn lại không làm như vậy, bởi vì… Chuyện này cũng không phù hợp với lợi ích của hắn, hắn muốn luôn phải bảo trì cái thiết lập người mới tấn cấp Trúc Cơ này, nếu một tu sĩ mới tấn cấp Trúc Cơ xuất ra một món Linh khí thượng phẩm, đích thực là quá mức chói mắt.
“Rầm rầm!”
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, ngay sau đó là một đợt rung động trước nay chưa từng có của trận pháp.
Tu sĩ Hợp Hoan Môn một phương nhìn thấy có hy vọng có thể nhanh chóng công phá trận pháp thì nhao nhao lên tinh thần, gia tăng pháp lực thả, trong lúc nhất thời các loại ánh sáng của pháp khí càng thêm chói mắt, tần suất công kích dường như nhanh hơn vài phần, pháp lực liên tục cũng càng thêm dày đặc.
Lưu Ngọc biến sắc, phán đoán ra tình huống không ổn, nếu để cho tu sĩ quân địch hạ xuống, chỉ sợ Hắc Thủy Cực Phong trận sẽ kiên trì không được bao lâu.
“Chẳng lẽ thật sự muốn ta phải toàn lực ra tay?”
Trong lòng hắn đang cân nhắc ưu nhược điểm, có hơi do dự phân vân, nếu trận pháp bị phá, cục diện sẽ cực kỳ bất lợi với phe mình, đấu pháp cũng sẽ càng thêm nguy hiểm.
Có điều không khiến cho Lưu Ngọc khó xử lâu, cục diện cuối cùng cũng nghênh đón một sự chuyển biến, Nghiêm Hồng Ngọc, Đinh Huệ, Tào Mộng Vũ mỗi người đều dẫn theo vài tên đệ tử Luyện Khí kỳ chạy đến.
Nói thì chậm nhưng mà xảy ra thì nhanh, thật ra từ lúc trận pháp bị công kích đến bây giờ bất quá chỉ mới qua được hơn mười hơi thở, đồng thời đối mặt với quân địch một tiểu đội gần năm mươi tu sĩ, cho dù có trận pháp làm chỗ dựa, Lưu Ngọc cũng cảm nhận được một áp lực rất lớn, rất có vài phần cảm giác giống như sống một ngày bằng một năm.
Có nhóm người Nghiêm Hồng Ngọc đến đây cứu viện, ba vị Trúc Cơ kỳ khác xem ra không bao lâu nữa cũng có thể chạy đến, Lưu Ngọc thấy vậy thì trong lòng hắn cuối cùng cũng thả lỏng.
Bởi vì tình huống khẩn cấp nên bọn họ cũng không kịp trao đổi, chỉ nháy mắt ra hiệu cho nhau.
Nếu chính chủ đã chạy tới, Lưu Ngọc lập tức thu hồi lệnh bài khống chế trận pháp, chuyển giao lại quyền khống chế trận pháp.
Sau đó hắn không chế Tử Mẫu Truy Hồn đao hợp thành một, hóa thành một thanh Hắc Sắc Kiếm đao thật lớn, “gian nan” ngăn chặn đòn tấn công của một gã tu sĩ Trúc Cơ phe địch, “toàn lực” đấu pháp với gã.
Đồng thời hắn triển khai thần thức, phân ra tâm thần để luôn chú ý động tĩnh trên chiến trường.
Ngoài dự liệu là Nghiêm Hồng Ngọc lại không đích thân chủ trì Hắc Thủy Cực Phong trận, mà nàng ta giao quyền khống chế cho Tào Mộng Vũ rồi tiến hành điều khiển.
Mà Nghiêm Hồng Ngọc thì lấy ra một viên châu màu đen, nhìn hư ảnh của cự hổ màu đen, xem ra nàng ta muốn cứng đối cứng với trường côn màu đen với Linh khí hóa hình.
Trong mắt Nghiêm Hồng Ngọc lóe lên sự tàn nhẫn, nàng ta ném viên châu màu đen lên không trung, ống tay áo phiêu miểu liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết.
Ánh sáng của viên châu màu đen đón gió mà lớn dần, trong chớp mắt đã biến lớn hai trượng, ánh sáng quanh thân lấp lánh giống như một ngọn lửa màu trắng thánh khiết, nhìn sức mạnh thì không hề kém Linh khí thượng phẩm chút nào.
Sau đó nó quay tròn một vòng, hướng hư ảnh của cự hổ màu đen đang công kích trận pháp oanh kích mà đi.
“Rầm.”
Không ngờ một kích đã đánh lui một Linh khí thượng phẩm này hai ba trượng mới dừng lại.
Viên châu màu đen biến lớn hai trượng quanh thân lấp lánh ánh sáng màu trắng, sau khi đánh lui Linh khí của kẻ địch cũng không tiếp tục truy kích, mà dừng lại ở tại chỗ giằng co.
Biểu hiện của Tào Mộng Vũ bên kia cũng rất bất phàm, nàng ta khống chế Hắc Thủy Cực Phong trận ngưng tụ ra từng đạo công kích pháp thuật mang thuộc tính phong thủy, thanh thế còn lớn hơn cả Lưu Ngọc.