Những pháp khí này liên tục bắn phá vào trên trận pháp, tiêu trừ ánh sáng của trận pháp, làm lung lay trung tâm của Hắc Thủy Cực Phong trận.
Hỏa Xà dài một trượng, từng mảnh Băng Châm nhỏ mảnh, Phong Nhận màu xanh vô cùng lớn cũng từng cái rơi xuống trận pháp, văng lên một chút sóng bọt, sau đó hóa thành từng mảnh ánh sáng tiêu tán trong không trung.
Ánh mắt Lưu Ngọc ngưng lại, mặc dù trong lòng đang kinh hãi nhưng hắn lại không hề rối loạn, tay sờ vào túi trữ vật lấy ra lệnh bài không chế trận pháp.
Lệnh bài này là trước đó Nghiêm Hồng Ngọc đã đưa cho hắn, có thể khống chế trận pháp, nhưng quyền hạn không lớn bằng lúc ở trong tay của Nghiêm Hồng Ngọc, không thể mở ra trận pháp.
Trên tay hắn nhanh chóng bấm mấy đạo pháp quyết, liên tục mấy đạo ánh sáng đánh vào lệnh bài, lệnh bài bắn ra một cột sáng màu trắng vững chắc nối liền với trận pháp.
Lưu Ngọc dựa theo phương pháp mà Nghiêm Hồng Ngọc đã nói để khống chế trận pháp, tâm thần tập trung cao độ, hắn chỉ lưu lại một bộ phận nhỏ chú ý tình huống xung quanh, mượn lệnh bài cố gắng ổn định Hắc Thủy Cực Phong trận.
Qua khoảng ba bốn hơi thở, trận pháp dần dần ổn định lại, biên độ rung động cũng nhỏ đi một phần, nhưng ở dưới thế công mãnh liệt của tu sĩ phe địch, cục diện vẫn phát triển theo hướng bất lợi.
Lưu Ngọc không kịp thở phào nhẹ nhõm một cái, pháp quyết trong tay tiếp tục biến đổi, lại liên tiếp đánh vào lệnh bài.
Hơn mười đạo Hắc Ám Phong Nhận thành hình bên trong trận pháp, bụi đất trên mặt đất bị cuốn lên vờn quanh thân Phong Nhận.
Hắc Ám Phong Nhận có kích thước khoảng một trượng, độ rộng không đến nửa tấc, tản ra uy áp còn cường đại hơn pháp thuật nhất giai thượng phẩm Hỏa Xà thuật.
“Vù.”
Hắc Ám Phong Nhận ngưng tụ rất nhanh, không đến hai hơi thở đã thành hình, đều là chợt lóe rồi biến mất ngay tại chỗ, tấn công các tu sĩ Luyện Khí kỳ bên ngoài trận pháp tới, tốc độ còn nhanh hơn một hai phần so với bình thường.
Mặc dù lực công kích của Hắc Ám Phong Nhận vượt qua Hỏa Cầu thuật rất nhiều, nhưng không có uy hiếp lớn với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ thì lại là uy hiếp trí mạng, tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường khó có thể ngăn cản.
Nếu như quân địch không tiến hành ngăn cản, tu sĩ Luyện Khí kỳ nhất định sẽ gặp phải tử thương, nếu như tiến hành ngăn cản, nó cũng có thể làm giảm bớt một chút áp lực mà trận pháp gặp phải, như thế nào cũng không thiệt thòi.
Vừa khống chế trận pháp vừa liên tục ngưng tụ Hắc Ám Phong Nhận công kích, Lưu Ngọc sờ túi trữ vật, bàn tay lật một cái, một thanh Hắc Sắc Kiếm đao tạo hình kỳ quái lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Chính là Tử Mẫu Truy Hồn đao đã theo hắn hơn mười năm nay!
Tâm niệm Lưu Ngọc vừa động, một cỗ pháp lực tinh thuần được đưa vào Tử Mẫu Truy Hồn đao, sau đó chia làm bảy thanh Kiếm đao nhỏ hơn, hắn cầm lấy Mẫu đao khống chế sáu thanh Kiếm đao đánh chặn bên ngoài trận pháp.
Không phải là vạn bất đắc dĩ, Lưu Ngọc cũng không có ý định thể hiện ra thực lực chân chính, luôn duy trì trình độ của một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Mỗi một thanh Kiếm đao đều chỉ kém pháp khí thượng phẩm một bậc, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của pháp khí thượng phẩm, nếu bị quấn lấy mà đánh không tốt thì sẽ tổn hại. Hắn không có nhiệm vụ phải ngăn cản pháp khí của quân địch, mà hắn khống chế Kiếm đao chặn lại các pháp thuật sắp công kích vào trận pháp, sau đó lại nhanh chóng lui về bảo hộ bên trong trận pháp, làm giảm áp lực cho Hắc Thủy Cực Phong trận.
Đồng thời thần thức truyền âm cho ba tên đệ tử Luyện Khí kỳ đang bối rối, để cho bọn họ toàn lực ngăn cản công kích của quân địch.
“Vâng!”
Ba tên đệ tử Luyện Khí kỳ hiển nhiên là chưa từng nhìn thấy tràng diện như vậy bao giờ, lúc này bọn họ đang ngơ ngác đứng ở bên cạnh trận pháp, hai mắt vô thần không biết làm sao, thấy sư thúc Trúc Cơ kỳ chạy tới, lúc này trong lòng bọn họ mới thoáng bình tĩnh lại như tìm được người đáng tin cậy.
Sau đó bọn họ hoặc là sử dụng pháp khí, hoặc là phóng ra pháp thuật, toàn lực ngăn cản công kích muốn rơi xuống trận pháp.
Nếu như trận pháp bị phá thì sư thúc Trúc Cơ kỳ còn có khả năng chạy thoát, nhưng bọn họ hiển nhiên là không có đường sống để đi, lúc này một đám không cần đốc thúc, xuất thủ vô cùng ra sức.
Lư chấp sự bên ngoài trận pháp đang chỉ huy tấn công nhướng mày, biểu cảm trên mặt càng thêm lạnh lẽo.
Lão nhìn Hắc Ám Phong Nhận hướng đến tu sĩ Luyện Khí kỳ mà tấn công.
Mặc dù biết rõ mục đích đối phương làm như vậy, nhưng lão lại không thể không dừng tấn công lại để khống chế pháp khí tiến hành đánh chặn.
Trong đám tu sĩ Luyện Khí kỳ này không chỉ… Mà còn có tu sĩ thế lực phụ thuộc, còn có đệ tử Hợp Hoan Môn, trước mắt bao người phải cứu viện, bằng không lão thấy chết mà không cứu mà còn ai sẽ xuất lực vì lão?