Trong đêm tối, mười vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ từ doanh trận Hợp Hoan Môn mang theo hơn hai mươi tên tu sĩ Luyện Khí kỳ đồng loạt đi về phía Linh Dược viên, để tránh bị sớm phát hiện nên bọn họ không sử dụng pháp khí phi hành, hiển nhiên đã hạ quyết tâm muốn dùng pháp khí để đánh lén.
Một đám mây đen bao phủ mặt trăng, ánh sáng đêm nay không sáng, dường như báo hiệu một điều gì đó sắp xảy ra.
Bất giác đã đến giờ sửu, lúc này dễ gây buồn ngủ nhất, sự thận trọng cũng dễ bị lơ là.
Phía nam Hắc Thủy Cực Phong trận, mí mắt của hai tên đệ tử nội môn trên tháp canh cũng giật liên hồi, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua trận pháp, nhận thấy tình hình trong đầm lầy trước sau như một nên họ thu hồi ánh mắt và tiếp tục đấu tranh với cơn buồn ngủ.
Hai năm qua bọn họ thường xuyên bị Lưu Ngọc đánh, tháp canh lại còn gần căn nhà gỗ nhỏ như vậy, chỉ cần dùng thần thức đảo qua cũng có thể nhận thức được tình hình của bọn họ, chính vì vậy nên bất luận như nào họ cũng không dám ngủ.
Đột nhiên! Linh giác của một đệ tử trông có vẻ lanh lợi có dao động, dường như hắn ta cảm nhận được thứ gì đó, quay đầu cẩn thận nhìn ra bên ngoài trận.
Chỉ thấy ánh sáng đầy rực rỡ được thắp lên, phá vỡ sự yên tĩnh của đêm tối.
Màu đỏ, lam sắc, tím, trắng, các loại Linh quang nhanh chóng được khuếch tán trong tầm nhìn, tên đệ tử kia mở to hai mắt cuối cùng cũng nhìn ra màu sắc thực sự của những ánh sáng rực rỡ này.
Hỏa Cầu, Băng Chuỳ, Lôi Điện, Phong Nhận, thì ra từng lượt tu sĩ đang phóng thích pháp thuật.
"Có địch tập kích!"
Người đệ tử kia cuối cùng cũng đã nhận thức được điều gì đang xảy ra, ngay lập tức hoàn hồn, cơn buồn ngủ ban đầu cũng nhanh chóng tan biến, vội vàng vận dụng khuếch đại âm pháp thuật điên cuồng hô hoán, muốn thông báo cho một đệ tử trên tháp canh khác và Lưu sư thúc trong nhà gỗ biết.
Liên tục hô hoán lên bốn năm câu, tên đệ tử kia mới tỉnh ngộ, căn nhà gỗ có trận pháp ngăn cản âm thanh bên ngoài không truyền vào được, hắn ta vội vàng lấy bốn tấm Truyền âm phù mà Lưu Ngọc đã đưa từ túi trữ vật ra, truyền pháp lực và thông tin sau đó ném nó lên không trung.
Truyền âm phù đột nhiên hóa thành bốn ánh sáng trắng, một ánh sáng bay về phía nhà gỗ nhỏ, ba ánh sáng còn lại hướng tới ba phía đông tây bắc thông báo cho các Trúc Cơ chấp sự khác.
Đã quá muộn để thông báo, kể từ lúc đệ tử kia phát hiện địch tu tập kích tới, cho đến khi sử dụng Truyền âm phù thông báo cho người khác, chỉ trong vài tích tắc các loại pháp thuật và Huyễn Trận bên ngoài Hắc Thủy Cực Phong trận đã xảy ra va chạm.
"Ầm Ầm!"
Nhất thời một loạt âm thanh không ngừng bên tai, Phong Nhận, Băng Chuỳ hạ xuống những nơi bề mặt trống rỗng, nhưng lại tạo ra âm thanh như đánh trúng vào một vật thể.
"Ầm!"
Với một tiếng nổ lớn, Huyễn Trận bên ngoài lập tức bị phá vỡ, xuất hiện một tấm khiên màu đen với hình dáng của tháp canh bên trong vòng bảo hộ, bố cục của Linh Dược viên Bính Tự Lục Hào cũng hiện ra trước mắt đám tu sĩ Hợp Hoan Môn.
Huyễn Trận bị phá vỡ khi bị đánh trực diện cũng có gì quá ngạc nhiên, dù sao đó cũng chỉ là công năng kèm theo của Hắc Thủy Cực Phong trận nên tính phòng ngự cũng không mạnh.
Sau khi phá vỡ lá chắn, sức mạnh phép thuật vẫn chưa bị cạn kiệt, sức mạnh còn lại lần lượt rơi xuống chiếc khiên bóng tối.
Sau từng đợt pháp thuật là các loại pháp khí, tạo ra luồng Linh quang cường đại, dễ nhận thấy uy năng vượt trội hơn hẳn pháp thuật, theo sát hướng đi của pháp thuật mà tấn công vào chiếc khiên bóng tối.
"Ầm ầm."
Pháp khí và pháp thuật đồng loạt công kích vào chiếc khiên bóng tối, tạo ra từng tiếng nổ lớn, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
Tuy nhiên Hắc Thủy Cực Phong trận cũng không hổ danh là trận pháp nhị giai cực phẩm, bị mười tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ cộng thêm hơn hai mươi tu sĩ Luyện Khí kỳ đồng thời công kích, nhưng chỉ thấy hào quang lay động một chút sau đó ánh sáng của vòng bảo hộ dần dần khôi phục trở lại.
Lúc này Lưu Ngọc đang ở trong nhà gỗ nhỏ đọc thư tịch Tôn Thần diệu pháp để tìm hiểu, đột nhiên một đạo Truyền âm phù xuyên qua bên ngoài trận pháp xuất hiện ngay trước mắt hắn.
Lưu Ngọc thay đổi thần sắc đột nhiên đứng dậy, loại Truyền âm phù này hắn đã phát cho các đệ tử thủ hạ tuần tra mỗi người năm tờ, chỉ dùng khi có thông báo khẩn cấp, có thể trực tiếp xuyên thấu trận pháp nhà gỗ, không phải trường hợp khẩn không được sử dụng.
Chẳng lẽ thật sự có địch tu tập kích sao?
Nghĩ đến đây Lưu Ngọc không dám sơ suất, không quan tâm việc kiểm tra nội dung của Truyền âm phù, ngay lập tức mở trận pháp rời khỏi nhà gỗ.
Nhà gỗ nhỏ nằm ngay bên dưới tháp canh, có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình bên ngoài trận pháp.
Lưu Ngọc phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy trên bầu trời đêm từng món pháp khí lấp lánh ánh sáng, chiếu một vùng đất này sáng như ban ngày. Hắn quan sát thấy hơn mười món pháp khí trong đó cực kỳ không tầm thường, ánh sáng lại càng chói mắt, chắc chắn là pháp khí cực phẩm với phẩm chất tốt nhất.