Ba quyển bí thuật công pháp này thì quan trọng nhất trước mắt là Thanh Dương Công, nó liên quan đến sự tiến triển tu vi của hắn, nhưng hắn coi trọng nhất chính là Tôn Thần diệu pháp, cũng hao phí nhiều tinh lực nhất trên quyển công pháp thần thức này.
Sau khi hắn Trúc Cơ đã tiếp xúc với nhiều tu sĩ như vậy, nhưng hắn cũng không nghe được tin tức của công pháp thần thức, cái này vốn có thể trực tiếp tu luyện Nguyên Thần công pháp, còn trân quý hơn so với tưởng tượng, dù sao Nguyên Thần mới là cội nguồn của tất cả!
Mà Lưu Ngọc hao phí ít tinh lực nhất trên Ẩn Linh thuật, nhưng hắn vẫn không hề từ bỏ, hắn đã nếm được sự ngọt ngào từ trên bí thuật này, hành tẩu Tu Tiên giới quả thật vô cùng thuận tiện, điều này cũng khiến cho hắn hướng đến loại bí thuật thứ ba được xưng là có thể che giấu được tu sĩ cảnh giới cấp cao.
Lưu Ngọc không muốn chậm trễ thời gian của bản thân, nhưng hắn cũng không yên tâm để ba tên đệ tử Luyện Khí kỳ tuần tra, mỗi ngày hắn đều sẽ tự mình kiểm tra bốn lần, khoảng thời gian không cố định, ở bên cạnh biên giới trận pháp dùng thần thức cẩn thận quét qua bên ngoài, xác nhận không có vấn đề gì thì hắn mới là trở lại nhà gỗ tiếp tục chuyện của mình.
Thời gian trôi qua trong vô thức, hai năm trong nháy mắt đã qua.
Một tháng này lại đến lượt Nghiêm Hồng Ngọc và Lưu Ngọc làm nhiệm vụ, hắn theo thường lệ an bài ba đệ tử kia tuần tra, Lưu Ngọc xác nhận một lần xung quanh không có dị thường thì lập tức trở về nhà gỗ.
Điều mà hắn không biết được, ở ven đầm lầy đen, có một tu sĩ đang yên lặng quan sát tình huống tại Linh Dược viên.
Tên tu sĩ này mặc hắc y và đội mũ màu đen, bóng dáng hoà làm một với màn đêm, cả người không lộ ra chút khí tức nào, hiển nhiên có bí thuật đặc biệt.
Hắn ta đứng bên ngoài phạm vi của thần thức, hơn nữa lại không để lộ chút khí tức nào, chính vì vậy nên Lưu Ngọc cũng không phát hiện ra sự hiện diện của người này.
Trong đôi mắt của hắn ta sáng lên tia sáng hồng quang rực rỡ, nhìn từ xa trong đêm tối nó giống như hai chiếc đèn lồng đỏ lễ hội, sức mạnh đặc trưng của Thiên Nhãn thuật này hoàn toàn khác biệt, so với các pháp thuật Linh mục khác hiển nhiên cao minh hơn.
Ngay lúc này tên tu sĩ kia đang nhìn chăm chú vào vị trí của Linh Dược viên, cảm giác như hắn ta có thể nhìn xuyên qua ảo giác bên ngoài Hắc Thủy Cực Phong trận mà nhìn thấy hư thực bên trong.
"Lư chấp sự, sau khi tại hạ điều tra, Linh Dược viên Bính Tự Lục Hào của Nguyên Dương Tông chắc chắn là nơi này.”
Một canh giờ sau, sau sườn núi nhỏ cách đó mấy chục dặm, nam tử áo đen đầu đội nón bẩm báo với một chấp sự họ Lư của Hợp Hoan Môn.
Vị Lư chấp sự này dáng người nhỏ gầy, tóc có vài sợi màu trắng, mặc áo dài màu xanh đậm, có một chòm râu ngắn dưới cằm.
"Nếu đã như vậy, lập tức chuẩn bị động thủ!"
Vẻ mặt Lư chấp sự có chút u ám, khàn khàn giọng nói.
"Vâng!"
Mọi người đang đứng, ngồi hoặc nằm khắp nơi ngay tức khắc nhận ra rằng sắp xảy ra một trận chiến cực ác liệt, lập tức chỉnh lại thái độ và đồng thanh đáp ứng.
Lư chấp sự thấy vậy, sát ý trong lòng tăng vọt, dẫn đầu hướng thẳng tới Linh Dược viên.
Đoàn người bọn họ có mười tu sĩ Trúc Cơ kỳ bao gồm một Trúc Cơ hậu kỳ, ba Trúc Cơ trung kỳ, sáu Trúc Cơ sơ kỳ, không phải tất cả mười người này đều là tu sĩ của Hợp Hoan Môn, chỉ Lư chấp sự và hai vị tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ là người của Hợp Hoan Môn, còn bảy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác là từ các thế lực phụ thuộc vào Hợp Hoan Môn điều động đến, quyền quyết định vẫn là do tu sĩ Hợp Hoan Môn làm chủ.
Ngoài ra còn có hai ba mươi tu sĩ Luyện Khí kỳ, tu vi thấp nhất cũng là Luyện Khí trung kỳ, đội hình này có thể được coi là một phân đội nhỏ của Hợp Hoan Môn.
Chiến tranh tại mỏ quặng Linh Thạch với tam đại doanh trận không ai có thể làm gì được, sau khi thế cục lâm vào bế tắc, dần dần đã phát triển theo hướng chiến trường lâu dài, tùy thuộc vào ai là người không còn kiên trì đầu tiên.
Cuộc chiến khốc liệt của ba phe không còn giới hạn ở chiến trường trực diện, tất cả đều bí mật phái tu sĩ xâm nhập vào phía sau các doanh trận khác, tùy thời cơ đánh lén điểm tài nguyên của địch nhân, ý đồ tạo thành áp lực cho đối phương, làm cho họ kiên trì không được mà rời khỏi mỏ quặng Linh Thạch từ bỏ tranh đoạt, từ đó giành được thắng lợi cuối cùng.
Bởi vì xâm nhập vào hậu phương của kẻ thù và phá hủy các điểm tài nguyên là nguy hiểm, chỉ cần sơ suất một chút rất có thể sẽ bị bao vây, chính vì vậy nên Hợp Hoan Môn hứa trọng thưởng thậm chí lấy ra Linh vật hỗ trợ kết đan làm phần thưởng cho những ai có thể xâm nhập vào trận doanh khác.
Dưới tình huống này Lư chấp sự chính là người tiếp nhận nhiệm vụ, năm nay lão đã một trăm bảy mươi tuổi, cách Trúc Cơ hậu kỳ đã không xa, nhưng vật hỗ trợ kết đan lại chỉ thu thập được hai loại có tác dụng rất nhỏ, cho nên để tiến thêm một bước lão đã quyết định liều mạng một phen.