Chương 220: Giao phó
…
Hai ngày sau, Lưu Ngọc nhìn Ngũ Xương cung kính đứng trước bàn, sắc mặt không hề thay đổi nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ.
Hắn chuẩn bị hai người, nếu như Giang Thu Thủy không đáp ứng thì hắn sẽ sắp xếp Ngũ Xương lo chuyện cửa hàng.
Sống chung với nhau năm năm ở Hàn Nguyệt Thành, Lưu Ngọc biết Ngũ Xương này bề ngoài thật thà, nhưng thật ra trong sự thô kệch có tinh tế, có chút thông minh.
Nhưng trước mắt chưởng quầy của cửa hàng đã có, đương nhiên sẽ không cần Ngũ Xương, hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn phất tay để cho người này rời đi.
Mặc dù Ngũ Xương cảm thấy hơi kỳ lạ với thái độ của Lưu Ngọc, nhưng thân phận của hai người chênh lệch quá lớn, không cho phép gã phản bác, cho nên gã rất thức thời cung kính xin cáo lui, không biểu hiện ra chút bất mãn nào.
Đưa mắt nhìn Ngũ Xương rời đi, Lưu Ngọc lại bắt đầu cuộc sống tu luyện hàng ngày, ngoại trừ ngồi thiền luyện khí mỗi ngày ra, hắn còn có thể thông qua Tiên Phủ thúc giục Linh thảo để luyện chế vài bình đan dược, chuẩn bị một ít hàng cho cửa hàng sắp sửa khai trương.
Có điều luyện chế phần lớn đều là đan dược Luyện Khí trung hậu kỳ, như Thanh Linh đan, Tử Linh đan, Bích Linh đan các loại, về phần đan dược Luyện Khí sơ kỳ, bởi vì những đan dược này có giá trị lợi nhuận quá thấp nên hắn không tự mình ra tay, hắn tin tưởng đến lúc đó Giang Thu Thủy sẽ nghĩ ra được biện pháp giải quyết.
Hắn mở cửa hàng chỉ là vì muốn khiêm tốn kiếm Linh Thạch và thu thập Linh thảo, phát huy tốt hơn lợi thế của Tiên Phủ, tất cả đều vì giúp ích cho việc tu hành, mà không phải trở thành cản trở cho bản thân hắn, và đương nhiên hắn sẽ không làm những việc như bỏ chính lấy phụ.
Không chỉ có như vậy, sau khi cửa hàng đi vào quỹ đạo, Lưu Ngọc còn có thể dần dần giảm bớt việc luyện chế đan dược cấp thấp, cuối cùng mỗi tháng chỉ cung cấp mấy bình Tử Linh đan và Bích Linh đan, tiết kiệm nhiều thời gian tu luyện hơn.
Mặc dù tốc độ thu hoạch Linh Thạch thông qua việc luyện chế và buôn bán đan dược không bằng trực tiếp bán Linh thảo, nhưng thắng ở an toàn, bây giờ thứ Lưu Ngọc thiếu không phải là Linh Thạch, mà là các loại tài nguyên trân quý, như đan phương, công pháp và bí thuật các loại, những thứ này nếu chỉ dựa vào Linh Thạch thì rất khó để đổi lấy.
Mặc dù bây giờ hắn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng so với toàn bộ Tu Tiên Giới mà nói thì chỉ hơn một con kiến hôi một chút mà thôi, nếu hắn bị tu sĩ cao giai phát hiện ra bí mật của Tiên Phủ, sợ rằng hy vọng chạy trốn cũng cực kỳ xa vời.
Nửa tháng sau, Cảnh Nguyên Chương dắt theo chắt trai đến bái phỏng, Lưu Ngọc trong động phủ tiếp kiến bọn họ.
Chắt trai này của Cảnh Nguyên Chương tên là Cảnh Vân Tùng, mười hai mười ba tuổi, mới bắt đầu tu luyện không lâu, nhưng dưới sự ủng hộ hết sức về mặt tài nguyên của gia gia thì Cảnh Vân Tùng đã có tu vi Luyện Khí tầng hai, Lưu Ngọc ở tuổi này vẫn còn đang quanh quẩn ở Luyện Khí tầng một.
Đây là chuyện bình thường, dù sao có một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ chỉ bảo thì có thể tránh được rất nhiều đường vòng.
Cho dù chỉ là Ngụy linh căn, nhưng mà có tài nguyên của gia gia ủng hộ thì tốc độ tu luyện chắc chắn sẽ không chậm, dù sao tu luyện Luyện Khí sơ kỳ vẫn khá dễ dàng, nhưng càng về sau việc bất lợi về tư chất sẽ ngày càng rõ ràng, muốn tăng cấp sẽ không còn đơn giản như vậy nữa.
Dù sao không phải tu sĩ nào cũng có Tiên Phủ và Tiểu Lục Bình.
Mà sau khi Cảnh Nguyên Chương chết thì lão cũng không có khả năng giữ lại toàn bộ tài nguyên cho chắt trai, di sản của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ thì một tu sĩ Luyện Khí kỳ nhất định là không thể giữ được.
Mặc dù trong tông môn không thể trắng trợn cướp đoạt, dù sao Nguyên Dương Tông không phải là tông môn ma đạo, nhưng người tử vong hàng năm ở tu tiên nhiều như vậy, phát sinh một chuyện “ngoài ý muốn” cũng rất bình thường.
Trong phòng khách, Lưu Ngọc và Cảnh Nguyên Chương ngồi đối diện nhau, trên bàn đặt hai chén trà.
Một thiếu niên tướng mạo có chút tuấn tú, thân hình gầy yếu, giữa hai hàng lông mày có phần trẻ con đứng phía sau Cảnh Nguyên Chương, không nói một lời, lẳng lặng lắng nghe hai người nói chuyện.
“Lão sư đệ, lão hủ tự biết tuổi thọ của mình cũng chỉ còn hai năm nữa.”
“Chuyện của Vân Tùng xin giao phó cho đệ, kể từ hôm nay trở đi hãy để tiểu tử này tu hành ở Thải Liên sơn của đệ đi.”
Cảnh Nguyên Chương nói xong thì đứng lên, muốn khom lưng bái lạy.
“Sao Cảnh sư huynh có thể làm như vậy chứ?”
“Sự giúp đỡ của sư huynh Lưu Ngọc sẽ không quên, từ hôm nay trở đi cứ để sư điệt tu luyện ở Thải Liên sơn.”
“Chỉ là, Cảnh sư huynh không tính để nó gặp sư huynh lần cuối sao?”
Thấy động tác của Cảnh Nguyên Chương, Lưu Ngọc vội vàng vận pháp lực nâng lão lên, sau đó hắn lập tức sắp xếp chuyện của Cảnh Vân Tùng, dù sao nhận chỗ tốt của người ta thì cũng phải nên làm một việc gì đó.
“Con đường tu tiên hung hiểm khó lường, sinh tử là chuyện luân hồi của Thiên Đạo, không thể bình thường hơn, lão hủ có thể sống thọ và chết tại nhà đã là một chuyện may mắn.”