Với cảnh giới Trúc Cơ kỳ bây giờ của Lưu Ngọc, hắn gần như đã hiểu rõ hai tầng đầu của công pháp, dựa theo tiến độ này, hắn tin tưởng đến lúc tổ chức hội đấu giá thì hẳn là có thể lĩnh hội đến tầng thứ tư Trúc Cơ sơ kỳ của công pháp.
Lại xuất ra Tôn Thần diệu pháp Trúc Cơ Thiên, tu sĩ bình thường cực kỳ gian nan khi tu luyện công pháp thần thức huyền diệu này, nhưng Nguyên Thần của Lưu Ngọc hình như rất có thiên phú, phối hợp với Thanh Hà Linh trà, bây giờ Lưu Ngọc đã hoàn thành việc tu luyện Luyện Khí kỳ.
Nhưng Tôn Thần diệu pháp dường như còn huyền ảo hơn Thanh Dương công pháp, cho dù có một vài chú thích của tiền nhân, nhưng mà khi Lưu Ngọc lĩnh hội cũng cực kỳ gian nan, ghi chép về Nguyên Thần ở Tàng Kinh Các cũng cực kỳ thưa thớt, đôi câu vài lời không giúp được gì nhiều, dựa theo tốc độ trước mắt, muốn hoàn toàn lĩnh hội được Tôn Thần diệu pháp Trúc Cơ Thiên… Ít nhất… Cần năm năm.
Một ngày sau, trận pháp của động phủ chuyển động một lần nữa, thần thức Lưu Ngọc đảo qua lập tức biết được thân phận của người đến, hai tay hắn đánh ra mấy đạo pháp quyết, sau đó rời khỏi động phủ.
Người đứng ở bên ngoài động phủ chính là Giang Thu Thủy, Lưu Ngọc ra khỏi động phủ, bình tĩnh hỏi:
“Đã thu thập xong rồi?”
Giang Thu Thủy gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vâng.”
“Đi theo ta.”
Dứt lời, Lưu Ngọc đi xuống chân núi, cuối cùng dừng lại ở một vách núi cách động phủ của hắn khoảng hai mươi trượng, sau đó hắn vỗ túi trữ vật lấy ra Tử Mẫu Truy Hồn đao.
Hai tay nhanh chóng bấm vài đạo pháp quyết, Tử Mẫu Truy Hồn đao lập tức hóa thành Hắc Sắc Kiếm đao, sau đó dài ra một trượng, rộng hai thước, xoay tròn đâm vào vách núi.
Giống như đâm vào một tấm giấy mỏng, Hắc Sắc Kiếm đao dễ dàng dâm vào vách núi, chỉ trong một hơi thở đã đào một cái cửa động rộng hai trượng.
Giang Thu Thủy đứng ở một bên, nàng ta cảm nhận được Linh áp kinh người trên người Lưu Ngọc, còn có uy thế mạnh mẽ của Hắc Sắc Kiếm đao, trong mắt liên tục có những tia sáng kỳ lạ.
Phụ thuộc vào giống đực mạnh mẽ là bản năng của giống cái, giờ khắc này nàng ta không hiểu tại sao lại cảm thấy an tâm.
Cảnh giới Trúc Cơ đã có thể hoàn toàn phát huy sức mạnh của pháp khí cực phẩm, dùng để mở động phủ hoàn toàn là dùng dao trâu mổ gà, chưa đến nửa khắc, một động phủ có diện tích hơn mười trượng có mười mấy gian phòng đã cơ bản thành hình.
Những chi tiết còn lại phụ thuộc vào sự tạo hình của nàng ta, Lưu Ngọc sẽ không tốn thời gian vào mặt này.
Hắn nói với Giang Thu Thủy:
“Về sau đây chính là động phủ của muội, có hài lòng không?”
Giang Thu Thủy nở một nụ cười xinh đẹp, nụ cười như ánh mặt trời sau giờ Ngọ, nàng ta nói:
“Đương nhiên là hài lòng, Linh khí ở nơi này nồng đậm hơn nhiều ở Thanh Mộc phong.”
Thanh Mộc phong chỉ là Linh mạch nhất giai trung phẩm, mà nơi này lại là Linh mạch nhị giai trung phẩm, hai nơi này hoàn toàn không thể so sánh với nhau, Linh khí chênh lệch gấp mấy lần, Luyện Khí kỳ ở đây tu luyện thì tốc độ tu luyện ít nhất có thể tăng lên gấp ba.
Lưu Ngọc trầm ngâm một lúc, sau đó hắn lấy ra một viên châu màu đen từ túi trữ vật, đưa cho Giang Thu Thủy, bình tĩnh nói:
“Viên châu màu đen này là một món pháp khí phòng ngự thượng phẩm, đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói thì lực phòng ngự không hề tầm thường, sư muội cầm lấy để phòng thân.”
Pháp khí này không hề hiếm có với tu sĩ Luyện Khí kỳ, nhưng ở cấp bậc đấu pháp Trúc Cơ kỳ, pháp khí cực phẩm va chạm vào thì lại giống như gân gà.
Dứt khoát đưa cho nữ nhân này phòng thân, dù sao Lưu ngọc muốn mở cửa hàng bán đan dược, còn phải thu thập hạt giống, hắn nhất định phải sắp xếp một người đáng tin cậy, nếu nữ nhân này không cẩn thận mà ngã xuống, trong lúc nhất thời thật sự sẽ không tìm được người thích hợp.
Giang Thu Thủy nhận viên châu màu đen, cười chua chát, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Nàng ta trao thân cho Lưu Ngọc, không phải là vì những thứ này sao?
Vì hoàn cảnh tu luyện tốt hơn, còn có các loại tài nguyên như đan dược, pháp khí, đây là sự bất đắc dĩ của tu sĩ bình thường, sự tàn khốc của Tu Tiên Giới, mỗi một tu sĩ đều đang dùng thủ đoạn của mình để đạt được những thứ này.
Xinh đẹp chính là của hồi môn phong phú nhất của nữ nhân, là trời cao ban tặng, nàng ta không có sở trường khác, nếu muốn tiến thêm một bước trên con đường này, tại sao lại không lợi dụng ưu thế của bản thân đây?
Lưu Ngọc nhìn biểu cảm thay đổi trên mặt của Giang Thu Thủy thì hiểu được vài suy nghĩ của nàng ta, hắn tiếp tục phân phó:
“Đoạn thời gian tiếp theo sư muội cần đi dạo phường thị của tông môn, xem có cửa hàng nào đúng lúc chuyển nhượng, cho thuê hay không.”
“Tìm được cửa hàng thích hợp, liên lạc với người bán đàm phán giá cả xong thì lại đến tìm ta, Lưu mỗ sẽ giao Linh Thạch để mua.”
“Sư muội có hiểu được ý của ta không?”
Giang Thu Thủy nghe vậy thì gật đầu, nàng ta biết hắn không muốn bị những chuyện vặt vãnh quấy rầy, chỉ một lòng tu luyện.
Lưu Ngọc thấy nàng ta đã hiểu ý của hắn thì hài lòng gật đầu, hắn tạm thời chỉ dặn dò chuyện này, về phần thu mua hạt giống Linh thảo thì chờ cửa hàng mở rồi lại nói sau cũng không muộn.
“Vậy thì cứ như thế đi, an tâm làm chưởng quỹ của muội, Lưu mỗ sẽ không nhúng tay vào chuyện quản lý cửa hàng, nhưng chuyện ta đã dặn dò nhất định phải làm tốt, nếu không ta không ngại đổi người khác.”
“Không có chuyện gì thì không nên quấy rầy ta tu luyện.”
Lưu Ngọc nói xong lời này thì xoay người muốn trở về động phủ tiếp tục khổ tu, để Giang Thu Thủy ở lại tiếp tục tạo hình động phủ.