Chương 221: Giao phó(2)
“Một người lẳng lặng tọa hóa, không cần đưa tiễn.”
Trong mắt Cảnh Nguyên Chương có vẻ khó hiểu, khẽ thở dài nói.
Tu sĩ Trúc Cơ có hơn hai trăm năm tuổi thọ, đạo lữ và con cái của lão đều đã đi trước một bước, những người còn lại có quan hệ máu mủ thì quan hệ cũng đã phai nhạt, chỉ còn lại một đứa chắt trai này để lão ký thác chấp niệm của lão với Tu Tiên Giới.
Trong mắt lão có sự bình thản nhìn thấy cái chết, quyến luyến sinh mạng và tiếc nuối vì đại đạo chưa thành.
Lưu Ngọc bình tĩnh nhìn đồng đạo đã gần đất xa trời này thì cũng sinh ra cảm giác đồng cảm, tâm tình hơi trầm xuống, trong lúc nhất thời yên lặng lại, không biết nên nói cái gì.
“Nào, Vân Tùng mau đến bái kiến Lưu sư thúc.”
Cảnh Nguyên Chương vẫy tay với thiếu niên tuấn tú, để cho hắn ta đến đây bái kiến.
Cảnh Vân Tùng nghe vậy thì nhu thuận đi đến trước mặt Lưu Ngọc, cách hắn một trượng, chắp tay khom người chín mươi độ, cung kính nói:
“Đệ tử bái kiến Lưu sư thúc.”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, ý bảo không cần đa lễ.
Ấn tượng của hắn đối với thiếu niên này cũng không tệ lắm, xem như là phù hợp với quy củ, nhưng cũng không xem trọng tiền đồ của hắn ta, tu tiên không phải chỉ thành thật tu luyện là được, nhất là dưới tình huống tư chất không tốt.
Đương nhiên, hắn sẽ không nói ra những điều này.
“Nếu đã như vậy thì để Vân Tùng mở một động phủ dưới chân núi đi!”
Lưu Ngọc không muốn nói nhảm nhiều, hắn quay đầu nói với Cảnh Nguyên Chương.
Cho dù là chân núi của Linh mạch nhị giai Thải Liên sơn thì Linh khí ở đây cũng nhiều hơn so với ngọn núi ngoại môn bình thường.
Cảnh Nguyên Chương hiểu được điều này, đương nhiên lão sẽ không có ý kiến.
Mặc dù lão là chấp sự của Chính Nguyên Điện, phụ trách chuyện thăng cấp của đệ tử ngoại môn, nhưng với tu chất tu vi của Cảnh Vân Tùng thì cũng không tiện ngang nhiên lấy việc công làm việc riêng, nếu không thì đó sẽ là họa không phải phúc sau khi lão chết.
Linh sơn phân chia cho tu sĩ Trúc Cơ tu hành chỉ được giới hạn sử dụng khi còn sống, nếu tu sĩ Trúc Cơ kỳ ngã xuống thì nó sẽ bị thu hồi, không thể truyền lại cho đời sau.
Lão an bài chắt trai đến Thải Liên sơn tu luyện cũng coi như là được Lưu Ngọc đánh dấu, có thể nhận được một ít che chở, như vậy thì lão có thể yên lòng.
Ba người nhanh chóng đi đến chân núi Thải Liên sơn, Lưu Ngọc cực kỳ hào phóng chọn một nơi có Linh khí nồng đậm để cho bọn họ mở một động phủ làm nơi tu hành.
Cảnh Nguyên Chương đích thân ra tay, chưa đến nửa chén trà nhỏ thì một động phủ đơn sơ đã cơ bản hình thành.
Lưu Ngọc đứng ở một bên bình tĩnh nhìn Cảnh Nguyên Chương ra tay, nhưng trong lòng hắn lại cả kinh.
Nhìn tốc độ mở động phủ của lão còn nhanh hơn gấp ba lần hắn, cho dù chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đã gần đất xa trời, kinh mạch suy thoái, pháp lực cũng bắt đầu lặng lẽ ngưng đọng, nhưng sức mạnh lúc ra tay lại vượt xa hắn.
Không giống với Luyện Khí kỳ, đến cảnh giới Trúc Cơ thì tu vi chênh lệch càng thêm rõ ràng, mỗi lần thăng cấp một tiểu cảnh giới thì thực lực cũng sẽ phát sinh một biến hóa không hề nhỏ, vượt cấp để chiến đấu càng thêm khó khăn.
Luyện Khí kỳ dựa vào một món pháp khí sắc bén có thể vượt cấp mà chiến, nhưng ở Trúc Cơ kỳ thì cơ bản sẽ không xuất hiện trường hợp đó.
Cho dù bây giờ Lưu Ngọc có Linh khí thượng phẩm Ly Huyền kiếm trong tay, dưới tình huống không thi triển thần thức công kích “Kinh Thần Thích” thì hắn cũng rất khó để đánh bại tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhiều lắm thì duy trì một cục diện không thắng không bại, nếu hắn gặp phải tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ thì cũng chỉ có thể chạy trốn mất dạng.
“Lưu sư đệ, nếu như động phủ đã xong, vậy thì Vân Tùng giao cho đệ.”
“Lão hủ này phải trở về Chính Nguyên Điện, nếu sư đệ muốn thảo luận việc tu luyện thì cứ đến Chính Nguyên Điện tìm ta.”
“Nếu qua hai năm nữa, sợ là đệ sẽ không gặp được lão hủ rồi.”
Cảnh Nguyên Chương nói xong những lời này thì chắp tay với Lưu Ngọc, giống như là trong lòng đã buông bỏ được một gánh nặng, đã thoải mái hơn rất nhiều, lão điều khiển pháp khí bay đi.
Lão không dặn dò Cảnh Vân Tùng nữa, những lời nên nói lão đã nói trước đó rồi.
Lưu Ngọc nhìn theo ánh sáng bay xa, đợi đến khi đạo ánh sáng hoàn toàn biến mất khỏi chân trời thì hắn mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Cảnh Vân Tùng.
Lúc này hốc mắt của thiếu niên còn chưa mất đi sự ngây thơ này ửng đỏ, vẻ mặt không nỡ, thiếu niên chú ý đến ánh mắt của Lưu Ngọc nhưng lại không dám nhìn thẳng, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất, trong mắt có bất an và bất lực.
“Sau này ngươi ở Thải Liên sơn phải tránh không được gây chuyện thị phi, tránh gây phiền toái cho Lưu mỗ.”
“Tập trung tu luyện, không nên cô phụ sự kỳ vọng của Cảnh sư huynh.”