Trong lòng Lưu Ngọc suy tư nhiều mối, may là sau cùng chuyện không như thế.
Đoạn sư thúc nhận hai mươi viên Linh Thạch, cuối cùng đã chịu buông tha:
“Ầy, ban nãy trong lúc nóng vội quả thật là đã sơ sót, động phủ số sáu vẫn còn trống.”
“May mà Lưu sư điệt tỉ mỉ, nếu không làm lỡ dở tiền đồ của Lưu sư điệt, chỉ e ta sẽ áy náy tận mấy mươi năm đấy.”
Đoạn sư thúc vỗ lên bàn trà, chỉ vào cuốn sổ cho Lưu Ngọc xem, trên sổ đã có thêm một chấm sáng xanh lục từ lúc nào chẳng hay.
Vào lúc này đây, lão nào có còn giữ vẻ nghiêm nghị như lúc ban đầu nữa đâu?
Lưu Ngọc nghe thế cũng nhẫn nhịn vì tiền đồ của mình, đúng là có tham một chút, nhưng lấy tiền xong chịu làm việc là được rồi.
Nếu ngày sau thực lực hắn lớn mạnh, nhất định sẽ bắt người này trả lại cả vốn lẫn lời.
Sau đó Đoạn sư thúc lấy lệnh bài chứng minh thân phận của Lưu Ngọc làm thủ tục đăng ký, rồi lại lấy ra một miếng lệnh bài điều khiển trận pháp của động phủ số sáu đưa cho Lưu Ngọc.
Hai người chẳng muốn trò chuyện vô vị, Lưu Ngọc cầm hai miếng lệnh bài, nói vài câu khách sáo rồi chắp tay cáo biệt, đi ra khỏi điện.
Rời khỏi Thanh Tố phong, Lưu Ngọc lại điều khiển pháp khí bay đến Thanh Tuyền phong.
Còn hai ngày nữa là đến kỳ hạn nghỉ ngơi của tháng này, để tránh trường hợp tông môn giao nhiệm vụ, vẫn phải đến Tống Vụ Điện đăng kí bế quan.
Chỉ cần đăng ký xong, thì tông môn sẽ không giao nhiệm vụ, hắn cũng có thể yên tâm bế quan.
Được hưởng lợi và tiện ích mà tông môn mang lại, nhưng cũng phải chịu ràng buộc của tông môn, chỉ cần còn ở trong tông môn, thì phải chịu ràng buộc ít nhiều, ngay đến cả tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không phải là ngoại lệ.
Lần này đến Tống Vụ Điện không gặp Tiền Chí Kim, không biết có phải là do y đã bế quan để đột phá rồi hay không nữa, Lưu Ngọc cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Hắn đăng kí bế quan ở Tống Vụ Điện, sau đó đến chợ phố trong tông môn mua vài vật phẩm trợ giúp hữu dụng, rồi điều khiển Huyết Ẩm đao bay về Thanh Tố phong, chính thức bế quan để lên Trúc Cơ.
Hơn nửa giờ sau, Lưu Ngọc về lại Thanh Tố phong, tìm đến động phủ số sáu theo lời Đoạn sư thúc nói.
Hắn đi đến phía trước động phủ, lấy lệnh bài điều khiển trận pháp trong túi trữ vật ra, rồi dùng pháp lực giữ lệnh bài lơ lửng phía trước, hai tay thi triển pháp quyết, cử động không ngừng, thi triển một mạch mười mấy pháp quyết lên lệnh bài.
Lệnh bài lập tức sáng rực rỡ, tỏa ánh vàng kim, lục, lam, đỏ, hồng, vàng, sau đó mấy chục tia sáng vụt ra, ấn vào khớp của trận pháp ở các ngóc ngách bên ngoài động phủ, ngay tức khắc một tia sáng ngũ sắc nối các khớp của trận pháp lại với nhau, tạo thành một thể hoàn chỉnh.
Vầng sáng ngũ sắc bên ngoài trận pháp di chuyển nhanh chóng, qua một lúc nó trở nên ổn định, duy trì được tốc độ di chuyển nhất định.
Động phủ được bảo vệ ở bên trong, như thế thì cho dù tu sĩ Trúc Cơ dốc toàn lực tấn công, trong nhất thời cũng không thể công phá được, cũng coi như là có được một hoàn cảnh an toàn để lên Trúc Cơ.
Lưu Ngọc thử dùng pháp lực mạnh nhất dồn vào Tử Mẫu Truy Hồn đao, điều khiển hình dạng mạnh nhất của nó để tấn công, cũng chỉ có thể để lại một gợn sóng nhỏ trên đó.
Hắn dùng toàn lực để do thám bên ngoài trận pháp bằng thần thức, cũng như đụng phải bức tường dày đặc, không thể tiến lại gần nửa bước, hắn vừa ý gật đầu, đến bây giờ mới yên tâm hoàn toàn.
Vào lúc then chốt khi tu sĩ lên Trúc Cơ, hầu như là không có lực phòng thủ, ngay đến việc điều khiển pháp khí phòng thủ cũng không thể, khiến hắn phải cẩn trọng.
Lưu Ngọc đi vào động phủ, dùng thần thức quét hết một lượt cảnh trí trong động phủ, bên trong động phủ bày trí đơn sơ mộc mạc, chỉ có một bàn, một ghế, một cái đệm cói, một chiếc giường đá, trừ mấy thứ này ra thì trên tường chỉ có mỗi một bức hoành phi.
Trên hoành phi là tám chữ uốn lượn như rồng bay phượng múa: “Đại đạo chi cơ, tiên đồ chi thủy.” (Căn cơ của đại đạo, khởi đầu của con đường tu tiên)
Theo Linh giác của Lưu Ngọc, Linh khí bên trong động phủ vô cùng dày đặc, vốn dĩ Linh khí ở Thanh Tố phong đã nhiều gấp năm sáu lần Thanh Linh phong, thế mà Linh khí trong động phủ này còn nhiều hơn bên ngoài một hai phần, có lẽ dưới đất được bố trí Tụ Linh trận.
Lưu Ngọc cảm nhận được một luồng Linh khí được đưa vào cơ thể trong lúc hít thở, tiết kiệm phần lớn thời gian hấp thu Linh khí, nếu như tu luyện ở đây trong thời gian dài, thì cho dù không uống đan dược, cũng sẽ sánh được với đệ tử Nhị linh căn.
Hắn ngồi khoanh chân trên đệm cói, bày những vật phẩm cần thiết như Bích Linh đan, Trúc Cơ đan, Tử Dương thảo, Tôn Thần diệu pháp, Trúc Cơ Tâm Đắc ra trước mặt.
Thời gian tu sĩ Luyện Khí kỳ đột phá Trúc Cơ có dài có ngắn, ngắn thì một tháng, dài thì một năm, thành bại khó lường.
Nguyên Dương Tông cho đệ tử thời gian dài nhất để đột phá Trúc Cơ, một năm sau bất kể là thành hay bại cũng đều phải xuất quan.
Nếu thất bại, thì đến lần hai đột phá lên Trúc Cơ sẽ khó hơn rất nhiều.