Chương 198: Trúc Cơ (thượng)

Cho dù có liều sống liều chết cống hiến đủ nhiều cho tông môn để đổi lấy Trúc Cơ đan, thì tông môn cũng sẽ không lãng phí Trúc Cơ đan cho đệ tử đã từng thất bại một lần đâu, nếu như không còn cách khác để có được Trúc Cơ đan, thì nền tảng của những đệ tử bình thường có thể nói là đã bị cắt đứt.

Nếu như lên Trúc Cơ thành công, theo lệ sẽ có ba năm để củng cố tu vi, trong thời gian đó sẽ không bị sắp xếp nhiệm vụ của tông môn, chỉ cần thành thục cảnh giới củng cố tu vi là được.

Suy cho cùng thì bồi dưỡng tu sĩ Trúc Cơ kỳ không dễ, trong tình hình Kim Đan Nguyên Anh không quản sự đời, Trúc Cơ đã có thể được coi là bậc tầm trung trong một môn phái, giá trị vượt xa đệ tử Luyện Khí kỳ, đương nhiên tông môn sẽ không sắp xếp nhiệm vụ đâm đầu vô chỗ chết khi Trúc Cơ còn chưa thành thục cảnh giới.

Trước mắt thì tu vi của Lưu Ngọc vẫn còn kém Luyện Khí viên mãn một khoảng, có lẽ phải cần hơn một năm mới có thể đạt tới viên mãn, nhưng mà đã không còn thời gian cho phép hắn lên viên mãn rồi mới đột phá Trúc Cơ nữa.

Trong thời gian một năm này, Lưu Ngọc tính dành nửa năm để nâng cao tu vi, mài dũa pháp lực, và thăng cấp thần thức, khi hết nửa năm thì cho dù đang ở cảnh giới cấp bậc nào cũng sẽ đột phá lên Trúc Cơ kỳ.

Có Trúc Cơ đan và Tử Dương thảo trong tay, hắn tin rằng quá trình lên Trúc Cơ sẽ nhanh hơn những tu sĩ khác nhiều, thời gian nửa năm còn lại vẫn sẽ đủ.

Trong lòng bộn bề suy tư, trong ánh mắt Lưu Ngọc lóe lên vẻ kiên định, hắn đã tính toán xong hết thảy.

Hắn nhắm hai mắt lại, niết đầu ngón tay, đặt hai tay lên đùi, tụ khí tập trung tinh thần để rèn luyện, bài trừ tạp niệm, những suy tư lo nghĩ dần biến mất hết, dần tiến đến cảnh giới quên đi tất cả mọi sự.

Sau khi đi vào trạng thái thích hợp để tu luyện, Lưu Ngọc mở mắt, con ngươi đen nhánh sâu thẳm bình lặng như đầm nước.

Hắn nhanh chóng cầm bình ngọc trước mặt lên, mở nắp bình đổ ra một viên Bích Linh đan, ngửa đầu nuốt vào bụng, sau đó chậm rãi thi triển pháp quyết.

Lưu Ngọc nhắm chặt hai mắt lại, thần sắc lắng dịu không vui không buồn, trên mặt hắn dần lộ ra vầng sáng xanh và tím.

Trái xanh phải tím, xanh tím thay đổi thất thường.

Sau khi Bích Linh đan đã đi vào bao tử, thì biến thành dược lực và Linh khí tinh khiết, rồi liên tục bị luyện hóa thành pháp lực, men theo “Mộc Linh quyết” để xác định kinh mạch, luân chuyển theo vòng tuần hoàn của Đại Chu Thiên.

Sau khi hoàn thành chín vòng Đại Chu Thiên, mới chuyển vào đan điền như trăm sông đổ về biển, hồ pháp lực ít ỏi đi sâu vào phần thấp nhất của đan điền, mới thật sự trở thành tu vi pháp lực của bản thân.

Sau một canh giờ, Lưu Ngọc mở mắt ra, cảm nhận được một phần tu vi đã nâng cao thấy rõ, hắn khẽ gật đầu.

Bích Linh đan không hổ danh là một trong những đan dược tốt nhất để Luyện Khí hậu kỳ nâng cao tu vi, cho dù dùng liên tục trong thời gian năm năm, đã xuất hiện tình trạng kháng thuốc, thì nó vẫn mang lại hiệu quả rõ rệt cho tu vi Luyện Khí tầng chín của hắn.

Có lẽ là do Lưu Ngọc có tư chất Tam linh căn, thời gian tu vi được nâng cao không chậm, vẫn chưa dùng nhiều đan dược, nên trước mắt Bích Linh đan vẫn chưa xuất hiện tình trạng kháng thuốc rõ rệt, vẫn còn nằm trong phạm vi chấp nhận được.

Sau khi ngồi thiền luyện khí, Lưu Ngọc lấy dụng cụ pha trà và lá trà Thanh Hà từ túi trữ vật ra.

Hắn dùng pháp lực ngưng tụ hơi nước trong không khí thành một quả cầu nước nhỏ, nấu sôi nước lên rồi rót vào ấm trà, sau cùng là bỏ thêm mười mấy lá trà Thanh Hà đã được rửa sạch vào.

Nơi đây Linh khí dày đặc, nước được ngưng tụ ra đương nhiên sẽ dồi dào Linh khí, tuy vẫn không sánh được với nước Linh tuyền, nhưng đã tốt hơn nhiều so với sương sớm ngoài trời.

Dùng cách này để pha một ấm trà Thanh Hà, tuy rằng mùi vị bình thường, nhưng sẽ giữ được tác dụng ở mức lâu nhất.

Lưu Ngọc đợi Linh trà nguội bớt, hắn cầm ấm trà tu thẳng vào một hớp, rồi ngậm lại trong khoang miệng.

Sau đó hắn lập tức ngồi khoanh chân lại, vận động “Tôn Thần diệu pháp” luyện khí, ngay tức khắc Nguyên Thần có cảm giác như bị thiêu đốt, rồi dần dần càng thêm mãnh liệt.

Đến khi sự thiêu đốt đạt đến điểm giới hạn, Lưu Ngọc nuốt Thanh Hà Linh trà xuống, rồi mau chóng sau đó là một luồng khí mát lạnh đi từ vùng bụng lên đến Nễ Hoàn Cung, tựa như một cơn gió lạnh lướt qua nguyên thần đang nóng hầm hập, khiến cảm giác thiêu đốt được dịu bớt.

Tuần hoàn hết vòng này đến vòng khác, Lưu Ngọc cố gắng chịu sự đau đớn lớn hơn trăm ngàn lần nỗi đau da thịt trong nguyên thần, mỗi khi không chịu được nữa hắn sẽ hớp một ngụm Thanh Hà Linh trà, để làm dịu nỗi đau thiêu đốt linh hồn đó.

Sau hai canh giờ, Lưu Ngọc đã ngưng luyện khí bằng “Tôn Thần diệu pháp”, việc gì cũng không nên làm quá sức, tu luyện quá độ thì sẽ tổn hại đến gốc rễ.

Hắn nghỉ ngơi một khắc, tắm rửa sạch sẽ, rồi cầm miếng Ngọc Ống ghi chép về Trúc Cơ Tâm Đắc lên bắt đầu ngâm cứu, suy nghĩ tìm tòi để lĩnh ngộ mọi chi tiết.

Lưu Ngọc có tổng cộng sáu miếng Ngọc Ống ghi chép về Trúc Cơ Tâm Đắc, trong đó có một miếng nguyên vẹn không bị xóa bớt, là của Cảnh Nguyên Dương biếu tặng hắn, năm miếng còn lại là bản được cắt xén, phục chế từ Tàng Kinh Các.

Sáu miếng Ngọc Ống này có thể đối chiếu qua lại cho nhau, bổ sung kiểm chứng cho nhau, tuy rằng Tâm Đắc lấy từ Tàng Kinh Các bị cắt xén thiếu hụt, nhưng đã thông qua sự xác nhận của tông môn, thì chắc chắn không thể sai được.