Lưu Ngọc quan sát xung quanh theo thói quen, rồi điềm tĩnh đi về phía điện nhỏ kia.
Xung quanh điện ngoài đệ tử canh gác ra, chỉ có lác đác một vài người đi ra từ trong điện, Lưu Ngọc thấy thế thì mừng thầm trong lòng, càng ít người càng tốt, thế là hắn đi vào trong.
Trong điện được bày biện rất đơn sơ, không có mấy đồ trang trí dư thừa, chính giữa chỉ có duy nhất một chiếc bàn trà vuông vức.
Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tuổi trung niên, đầu tóc muối tiêu với vẻ nghiêm trang đang ngồi khoanh chân sau bàn trà, người đó đang nói gì đó với một đệ tử Luyện Khí tầng chín, hai người thấy Lưu Ngọc đi đến thì chỉ đưa mắt nhìn một cái chứ chẳng để ý gì.
Người đệ tử kia treo nụ cười trên mặt, vừa nói vừa lấy ra mười mấy viên Linh Thạch, cũng chẳng lấp liếm gì mà đẩy thẳng qua chỗ tu sĩ kia, dường như có ý muốn Chấp sự phá lệ một lần.
Nhưng nào ngờ lại bị Chấp sự nghiêm nghị từ chối, không nhận lễ, rồi dùng “lời lẽ nghiêm túc” để cảnh cáo, rằng nếu như vẫn còn có ý định hối lộ Chấp sự sẽ báo lên trên để Chấp Pháp Điện xử trí theo môn quy.
“Khục khục.”
Lưu Ngọc yên lặng đợi ở trong điện, nhìn thấy cảnh này thì lắc đầu cười thầm trong lòng.
Chỉ với mười mấy viên Linh Thạch mà đã đòi mua chuộc Chấp sự Trúc Cơ kỳ rồi sao? Như thế có phần coi thường sở thích của tu sĩ Trúc Cơ kỳ rồi, chỉ có thể nói là người này quá non nớt!
Hắn đoán đây hẳn là số Linh Thạch còn sót lại của đệ tử này, dù sao thì những tu sĩ tư chất tầm thường muốn đạt được Luyện Khí viên mãn ở độ bốn mươi tuổi mà không mua đan dược và các loại tài nguyên khác là điều không thể.
Huống hồ gì còn phải mua vài món pháp khí tấn công phòng thủ, rồi còn những tổn hao khác trong quá trình tu luyện nữa, chỉ dựa vào phí sinh hoạt hàng tháng của tông môn, và chút Linh Thạch kiếm được từ các nhiệm vụ tầm thường, thì chẳng khác nào như muối bỏ biển, đây cũng chính là hiện trạng của phần lớn đệ tử bình thường.
Đệ tử kia nghe thấy Chấp sự nói chuyện chẳng nể nang, chỉ có thể buồn bực lấy lại Linh Thạch, cúi đầu nản chí đi ra khỏi điện, cũng chẳng để ý gì đến Lưu Ngọc đứng kế bên.
Thấy thế, Lưu Ngọc chỉnh trang lại y quan, điềm tĩnh đi đến trước bàn trà, khẽ khom lưng chắp tay, giọng điệu không tự ti cũng chẳng kiêu ngạo:
“Đệ tử Lưu Ngọc, bái kiến sư thúc, không biết nên xưng hô với sư thúc thế nào cho phải?”
“Chuyến này đệ tử đến, là muốn xin một động phủ để đột phá lên Trúc Cơ kỳ, mong sư thúc phê chuẩn!”
Chấp sự nói với vẻ mặt nghiêm nghị:
“Ta họ Đoạn, ngươi có thể gọi ta là Đoạn sư thúc.”
Dứt lời thì Đoạn sư thúc lấy một cuốn sổ ra, trải trên bàn trà.
Những chấm sáng trên sổ là kí hiệu của động phủ, phía trên toàn là những chấm sáng đỏ, cho thấy có người sử dụng.
Ông ta “chăm chú” nhìn vài lần, lạnh lùng nói với Lưu Ngọc:
“Hiện giờ động phủ của Thanh Tố phong đều đã có người sử dụng, Lưu sư điệt không may rồi, đợi một thời gian sau quay lại vậy!”
Đoạn sư thúc vừa nói, tay phải lại để trên bàn trà, vo ve ngón cái và ngón trỏ.
Lưu Ngọc vừa thấy đã ngầm hiểu ý, khóe môi khẽ nở nụ cười, rồi lấy ra năm mươi mấy viên Linh Thạch trong túi trữ vật ra, để trên bàn rồi đưa qua, bảo:
“Sư thúc ngày nào cũng lao tâm khổ tứ vì tông môn, thật sự là vất vả quá, người cũng phải chú ý sức khỏe chứ!”
“Số Linh Thạch này sư thúc cứ cầm lấy mua mấy lạng Linh trà để uống, nâng cao tinh thần.”
“Chỉ là chuyện Trúc Cơ quá mức quan trọng với đệ tử, cảm phiền sư thúc soi xét kỹ lại, xem còn động phủ nào trống không?”
Biểu cảm trên mặt hắn sinh động, giọng điệu thành khẩn, cứ như đúng thật là bị cảm động bởi cung cách nghiêm minh, cần mẫn của trưởng bối vậy.
Đoạn sư thúc dùng thần thức quét qua, đếm hết số lượng Linh Thạch, rồi phất tay áo, năm mươi mấy viên Linh Thạch trên bàn đã biến mất sạch sẽ, trên vẻ mặt nghiêm nghị giờ đây mới lộ ra nụ cười, giọng điệu cũng ôn hòa, lão gật đầu nói:
“Lưu sư điệt có lòng.”
“Ban nãy sư thúc ta đây quả thực là tinh thần có hơi mệt mỏi, có lẽ đã nhìn nhầm rồi cũng nên, chuyện này quan trọng với sư điệt như thế, vậy thì ta sẽ xem kỹ lại.”
Dứt lời, Đoạn sư thúc dùng hai tay cầm cuốn sổ lên, ghé sát lại để kiểm tra kỹ lại.
Đã năm, sáu nhịp qua đi, lão vẫn không chút động tĩnh, dáng vẻ như vẫn đang dò xét “kỹ càng”.
“Bộ không sợ bội thực chết à, sớm muộn gì ta cũng bắt ông ói ra gấp mấy lần những gì ông nuốt vào!”
Lưu Ngọc thấy thế, đương nhiên hiểu ý của Chấp sự. Thế là hắn không nói gì mà lại lấy ra thêm hai mươi viên Linh Thạch nữa đưa qua bên kia.
Không khoe khoang tiền của ra ngoài, đây đã là giới hạn lớn nhất trong lòng Lưu Ngọc rồi, nếu như người này lòng tham không đáy, vậy thì hắn sẽ ngoảnh đầu bỏ đi.
Dù gì thì Cảnh Nguyên Chương cũng đã giúp hắn một lần, thiết nghĩ giúp thêm lần nữa cũng không sao, cũng đâu thể bỏ cuộc giữa chừng được?