Có điều hắn còn mười hai ngày để nghỉ ngơi, thời gian còn rất nhiều, Lưu Ngọc cũng không vội vàng đi đổi Trúc Cơ đan, ngược lại hắn mài dũa pháp lực càng tinh thuần hơn, mượt mà hơn, đến lúc đó càng có lợi cho đột phá Trúc Cơ.
Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc đứng dậy đến phòng luyện công, bắt đầu tu luyện “Mộc Linh quyết” và “Tôn Thần diệu pháp”.
Quan trọng nhất lúc này chính là thần thức và pháp lực, về phần “Ẩn Linh thuật” thì hắn tạm thời gác lại, hết thảy đều lấy chuyện đột phá Trúc Cơ làm trọng.
…
Lưu Ngọc ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, mồ hôi trên trán lăn xuống, cả người đều ướt đẫm mồ hôi.
Biểu cảm của hắn dần dần dịu lại, cuối cùng hắn thu công mở mắt ra.
Hôm nay đã là ngày thứ hai mươi bảy, đã đến lúc chuẩn bị đi đổi Trúc Cơ đan rồi.
Trong lòng xuất hiện suy nghĩ này, Lưu Ngọc dùng pháp lực ngưng tụ thủy cầu rửa sạch cả người, sau đó hắn điều khiển dòng nước chảy vào mương.
Hắn ném y phục cũ vào chậu than đốt, thay một thân y phục mới tinh.
Lưu Ngọc rời khỏi động phủ, điều khiển Huyết Ẩm đao bay đến Thanh Tuyền phong.
Địa điểm đổi Trúc Cơ đan không phải ở Thanh Tuyền phong, mà là ở một tòa phủ khác trên ngọn núi cao nhất Thanh Vân phong.
Trúc Cơ đan là nguồn tài nguyên tu luyện quý giá đến mức nào chứ? Một đệ tử Luyện Khí kỳ nho nhỏ mà nói đổi thì có thể lập tức đổi được sao?
Đệ tử ngoại môn ở bên trong không hề ít, người đạt đến Luyện Khí tầng chín có đủ điểm cống hiến tông môn cũng không ít, nhưng chỉ có một bộ phận rất ít người có thể đổi được đan dược này, số còn lại là đang xếp hàng không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào, nói không chừng bọn họ còn có thể bỏ lỡ độ tuổi tốt nhất để đột phá Trúc Cơ, không thể đợi được Trúc Cơ đan.
Lưu Ngọc bay đến Thanh Tuyền phong, đương nhiên không phải là hắn bay sai hướng, mà là nơi này có một người có thể giúp hắn “chen ngang” lấy được Trúc Cơ đan, nếu hắn được người này trợ giúp thì khả năng đổi được Trúc Cơ đan tăng lên rất nhiều.
Một canh giờ sau, Lưu Ngọc đến Thanh Tuyền phong, tia sáng hạ xuống chân núi, hắn trực tiếp đi đến Chính Nguyên Điện.
Không sai, người hắn muốn tìm để thử vận may chính là Cảnh Nguyên Chương, Cảnh sư thúc, mặc dù thọ nguyên của vị Cảnh sư thúc này không nhiều, ông ta cũng chỉ đảm nhiệm một chức vị nhàn hạ, nhưng tu vi của ông ta đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Hơn nữa từ lần đầu tiên tiếp xúc lúc trước, hắn đã biết ông ta rất thích dẫn dắt hậu bối, nếu không ông ta cũng sẽ không lấy ra một tấm lệnh bài đề cử hắn đến một trong những động phủ tu luyện Luyện Khí kỳ tốt nhất Thanh Linh phong.
Lưu Ngọc không hề cảm thấy gánh nặng khi nhờ vả người khác giúp đỡ, tất cả đều là vì để bước tiếp trên con đường của hắn nhanh hơn thôi, điều này cũng không hề khác bản chất thủ đoạn của những người khác.
Hắn chỉ biết cơ hội đến trước mắt thì hắn phải dùng hết tất cả thủ đoạn để bắt lấy, nếu không hắn nhất định sẽ hối tiếc không kịp.
Sắc mặt Lưu Ngọc trầm ổn bình tĩnh, tốc độ di chuyển không nhanh không chậm, chỉ ba khắc sau đã đến Chính Nguyên Điện.
Canh giữ ở trước cửa là hai đệ tử ngoại môn mặc áo bào xám, tu vi đều ở Luyện Khí tầng bảy trở lên, không biết có phải là tông môn đang cảnh cáo những người đến đây thăng cấp lên nội môn, không nên lười biếng tu luyện, nếu không đây cũng là vết xe đổ của bọn họ hay không.
Chính Nguyên Điện là nơi đệ tử ngoại môn thăng lên thành đệ tử nội môn, ngoại trừ điều đó ra thì không còn tác dụng gì khác, Lưu Ngọc đã là đệ tử nội môn, cho nên hắn bị hai gã đệ tử ngoại môn trông cửa chặn lại.
“Vị sư huynh này đã là đệ tử nội môn, không biết sư huynh đến Chính Nguyên Điện vì chuyện gì?”
Hai đệ tử ngoại môn ôm quyền hành lễ, trong đó có một đệ tử cẩn thận hỏi hắn, gã cũng không muốn tùy tiện đắc tội với loại sư huynh nội môn Luyện Khí tầng chín này.
“Làm phiền ngươi bẩm báo với Cảnh sư thúc một tiếng, nói có Lưu Ngọc cầu kiến.”
Lưu Ngọc mỉm cười, giống như là không hề có cảm giác ưu việt của đệ tử nội môn khi gặp đệ tử ngoại môn, hắn ôn hòa nói.
Hai đệ tử ngoại môn kia nhìn nhau, dường như là đang do dự điều gì đó, cuối cùng tên đệ tử ngoại môn bên trái cắn răng, nói:
“Phiền Lưu sư huynh chờ một chút, ta phải đi xin chỉ thị của Cảnh sư thúc.”
Sau đó đệ tử ngoại môn kia tiến vào đại diện, đi xin chỉ thị của Cảnh Nguyên Chương.
Ước chừng không đến nửa chén trà, hắn ta trở lại, thủ thế mời, hơi cung kính nói:
“Lưu sư huynh, mời vào, Cảnh sư thúc đồng ý gặp huynh.”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, bước chân trầm ổn đi vào Chính Nguyên Điện.
Chính Nguyên Điện không hề có sự thay đổi nào so với mấy năm trước, đoan chính mạnh mẽ, được giữ gìn vô cùng sạch sẽ, cẩn thận tỉ mỉ.
Trên vách trường chính giữa điện treo bức chân dung của Nguyên Anh tổ sư, dưới bức chân dung bày một cái bàn màu đỏ, trên bàn có một cái lư hương, trên lư hương còn cắm vài sợi hương, dưới mặt đất phía sau cái bàn màu đỏ đặt ba cái bồ đoàn.