Chương 186: Điều kiện

Chương 181: Điều kiện

Sau khi Lưu Ngọc tiến vào thì nhìn lướt qua đại điện, sau đó đi đến gian phòng nhỏ, hắn đứng trước cửa sổ nhỏ, cung kính hành lễ với Cảnh Nguyên Chương đang nằm trên ghế thái sư, cầm lật xem một bản cổ tịch, sau đó hắn nói:

“Đệ tử Lưu Ngọc tham kiếm Cảnh sư thúc!”

“Lần trước được sư thúc chiếu cố, đệ tử luôn ghi nhớ trong lòng, cảm tạ Cảnh sư thúc!”

Cảnh Nguyên Chương liếc Lưu Ngọc một cái, sau đó ông ta phát hiện tu vi của hắn đã đến Luyện Khí tầng chín thì hơi kinh ngạc, ông ta nói:

“Nếu như lão phu nhớ không lầm thì sư điệt chắc là Tam linh căn, tại sao chỉ ngắn ngủ năm sáu năm mà ngươi đã đến Luyện Khí tầng chín?”

Từ lúc tu tiên giả bắt đầu tu tiên thì trí nhớ cũng dần dần tăng lên, lần trước lúc hắn làm thủ tục thăng cấp, những thông tin cơ bản của Lưu Ngọc đã bị ông ta nhớ kỹ, đồng thời hắn cũng là người đặc biệt, Tam linh căn hai mươi tuổi đã tu luyện đến Luyện Khí tầng bảy, cho nên ông ta mới có suy nghĩ muốn dẫn dắt hắn.

“Bẩm Cảnh sư thúc, đệ tử biết chút luyện đan, mấy năm gần đây đã có thể luyện chế Tử Linh đan, có ba phần tỷ lệ thành công, vì vậy lúc đệ tử tu luyện thì không hề thiếu đan dược.”

“Cho nên tốc độ tu luyện có hơi nhanh hơn so với những đồng môn bình thường.”

Lưu Ngọc không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời, hắn nói ra lý do đã sớm được chuẩn bị tốt, đương nhiên là hắn sẽ che giấu một vài phần.

Nếu như nói luyện chế Bích Linh đan có ba phần tỷ lệ thành công thì đó không phải chỉ là có thiên phú đâu, mà điều đó đòi hỏi thiên phú và một sự luyện tập trong thời gian dài từ dưới lên, tất nhiên sẽ thu hút sự nghi ngờ của người.

Cảnh Nguyên Chương khẽ gật đầu, trong lòng ông ta càng coi trọng vị đệ tử hay mươi bảy hai mươi tám tuổi này hơn.

Mới chừng mày tuổi đã tu luyện đến Luyện Khí tầng chín, pháp lực cũng không hề hỗn loạn, có thể nhìn ra hắn không hề mê muội gia tăng tốc độ tu luyện mà bỏ qua căn cơ.

“Không biết sư điệt đế tìm lão già như ta là có chuyện gì?”

Hai mắt Cảnh Nguyên Chương hơi vẩn đục, tình thần cũng rất tốt, không thể nhìn ra ông ta có vẻ gì khác, cũng không biết ông ta có tin hắn hay là không.

“Bẩm sư thúc, từ sau khi mỏ Linh Thạch dẫn đến chuyện bạo phát chiến tranh ở giới tu chân, đệ tử đã đến đóng quân ở biên cảnh Thanh Châu Hàn Nguyệt thành, cảm nhận sâu sắc được bản thân đệ tử rất nhỏ bé, tu sĩ Luyện Khí kỳ ăn bữa hôm lo bữa mai.”

“Đệ tử đã dừng lại ở Luyện Khí tầng chính một năm, cảm thấy hơi nắm chắc được Trúc Cơ, đệ tử cũng đã góp đủ điểm cống hiến tông môn, chỉ là rất khó để có được Trúc Cơ đan, cho nên đệ tử cả gan muốn nhờ sư thúc hỗ trợ đổi một viên Trúc Cơ đan.”

Lưu Ngọc gập người thật sâu, giọng điệu hắn thành khẩn nói.

Thật ra trong lòng hắn có hơi căng thẳng, có điều trước mắt thật sự cũng không có cách nào tốt hơn, ân tình ở chỗ Nghiêm Hồng Ngọc đã hao hết, gần mười năm tu vi của hắn cũng không nhanh không chậm tăng lên, nhưng chung quy căn cơ ở trong tông môn vẫn quá cạn, hắn chỉ có thể thể đến chỗ Cảnh sư thúc để thử vận may.

Cảnh Nguyên Chương không nói gì, dường như đang suy tư cái gì đó, ông ta buông sách cổ xuống, một lúc sau mới nói:

“Sư điệt nắm chắc mấy phần?”

Lưu Ngọc nghe thấy lời này, hắn nhanh chóng trả lời:

“Nếu đệ tử có được sự hỗ trợ của Trúc Cơ đan thì đệ tử có thể nắm chắc hơn năm phần mười!”

Cảnh Nguyên Chương hơi động lòng, năm đó tư chất Nhị linh căn của ông ta khi đột phá Trúc Cơ cũng chỉ nắm chắc năm phần mười, Lưu sư điệt này vậy mà dám nói hắn có thể nắm chắc hơn năm phần? Nhìn qua thì hắn cũng không giống như người hay mạnh miệng, có vẻ như hắn có một vài bí mật.

Nghĩ đến đây, ông hơi cảm thán trong lòng, bản thân ông ta đã gần đất xa trời rồi, bây giờ suy nghĩ cái gì cũng đã muộn.

“Ta giúp ngươi đổi Trúc Cơ đan cũng không phải là không thể.”

Cảnh Nguyên Chương nói đến đây, ông ta đổi đề tài nói:

“Nhưng lão phu có một điều kiện.”

Chuyện liên quan đến con đường của hắn, bất kỳ điều kiện khó khăn nào cũng có thể giải quyết sau khi hắn đột phá Trúc Cơ, Lưu Ngọc không hề nghĩ ngợi lập tức trả lời:

“Chỉ cần sư thúc có thể giúp để tử đổi được một viên Trúc Cơ đan, điều kiện có khó khăn hơn nữa thì đệ tử cũng sẽ dốc hết sức lực hoàn thành!”

Ánh mắt của Cảnh Nguyên Chương trở nên xa xăm, ông ta chậm rãi nói:

“Cho đến bây giờ lão phu đã hơn hai trăm ba mươi tuổi, đạo lữ đã tạ thế ba mươi năm trước, sinh hai trai hai gái đều không có linh căn.”

“Nhưng thế hệ cháu chắt của ta lại có một người có linh căn, đáng tiếc cũng chỉ là Tứ linh căn, ta đưa nó vào con đường tu tiên cũng không biết là đúng hay sai.”

“Điều kiện của lão phu chính là nếu người có thể đột phá Trúc Cơ thì ngươi phải toàn lực giúp đỡ chắt trai của ta tu luyện, ít nhất ngươi hãy cam đoan nó sẽ có một lần cơ hội để lên Trúc Cơ.”

“Nếu như ngươi không thể lên Trúc Cơ thì không cần phải nhắc lại chuyện này, nếu ngươi đồng ý thì hãy lập Lời Thề Tâm Ma đi!”

Cảnh Nguyên Chương nói xong những lời này, ánh mắt của ông ta lấp lánh nhìn Lưu Ngọc, gần như muốn nhìn thấu hắn.

Lời Thề Tâm Ma là một lời thề ràng buộc cực mạnh đối với tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống, nếu không thể hoàn thành lời thề thì khi đột phát cảnh giới, tâm ma sẽ phản phệ lại một cách vô cùng mạnh mẽ, trên cơ bản là sẽ cắt đứt hy vọng tiến thêm một bước của tu tiên giả.

Cho nên chỉ cần còn muốn tiến thêm một bước trên con đường tu tiên thì sẽ không có ai dễ dàng lập và vi phạm Lời Thề Tâm Ma.