Bảy ngày sau, Giang Thu Thủy lại đến một lần nữa, chuyển năm trăm khối Linh Thạch đã được chuyển thành điểm cống hiến cho Lưu Ngọc.
Mười bốn ngày sau chuyến đến thăm đầu tiên, Giang Thu Thủy đến động phủ của Lưu Ngọc lần thứ ba.
Sau khi ngồi xuống, đầu tiên là Giang Thu Thủy lấy lệnh bài ra, trước tiên nàng ta phải chuyển điểm cống hiến, người thông minh như nàng ta đương nhiên biết vị sư huynh trước mặt này quan tâm đến cái gì nhất.
Lưu Ngọc không hề cảm thấy có cái gì không ổn, hắn lấy lệnh bài ra để nữ nhân này hoàn thành chuyện chuyển giao điểm cống hiến cuối cùng.
Giang Thu Thủy khẽ động, vài đạo pháp quyết đánh lên lệnh bài, chỉ trong vòng ba bốn hơi thở đã hoàn thành chuyện chuyển điểm cống hiến.
Cánh tay Lưu Ngọc khẽ động, cấm lấy lệnh bài, thần thức dò xét ở bên trong, hắn chỉ thấy điểm cống hiến tông môn vậy mà đã đạt đến hai ngàn sáu trăm điểm.
Thấy chuyện từ lúc trở lại tông môn đã bắt đầu tính toán cuối cùng cũng hoàn thành, trong lòng Lưu Ngọc thả lỏng, chân thành nở một nụ cười.
Thu hồi lệnh bài vào trong túi trữ vật, Lưu Ngọc lại lấy năm mươi khối Linh Thạch từ trong túi trữ vật để lên bài, hắn cười nói:
“Thu Thủy sư muội, muội đã giúp huynh một ân tình lớn.”
“Muội cầm lấy năm mươi Linh Thạch này đi, coi như là phí vất vả.”
Một đệ tử ngoại môn bình thường một năm cũng chỉ có năm mươi khối Linh Thạch, còn Giang Thu Thủy chỉ bận rộn không đến một tháng đã có năm mươi khối Linh Thạch làm thù lao, cái này không hề ít.
Về phần Linh Thạch lúc trước dùng để đổi thành điểm cống hiến có dư lại hay không, Lưu Ngọc không hỏi nhiều, muốn giao dịch kiểu này trong một khoảng thời gian ngắn như vậy thì đương nhiên giá cả sẽ cao lên, nữ nhân này có thể ép giá xuống để bản thân ăn thì cũng coi như là một loại bản lĩnh.
Chỉ cần nàng ta hoàn thành chuyện của hắn, chút ít Linh Thạch mà thôi, hắn không thèm để ở trong lòng.
Lúc này Giang Thu Thủy cũng không hề khách sáo, nàng ta bận trước bận sau hơn nửa tháng nay không phải là vì cái này sao?
Vì thế khi ống tay áo nàng ta khẽ vung lên thì Linh Thạch lập tức biến mất, nụ cười trên mặt cũng càng lúc động lòng người, khiến Lưu Ngọc nhìn thấy cũng thất thần một lúc.
Lúc này Giang Thu Thủy lời được hơn tám mươi khối Linh Thạch, tâm trạng đương nhiên là rất tốt, nàng ta cười nói:
“Lưu sư huynh tuổi còn trẻ mà đã tu luyện đến Luyện khí tầng chín, còn có trình độ luyện đan cao cường, ra tay còn rất hào phòng, quả thực khiến người ta kính nể!”
“Muội thấy huynh cũng không hề kém với cái gì mà “Tiểu Viêm Ma”, “Cuồng Phong kiếm” đâu!”
Lưu Ngọc khoát tay cười, hắn đương nhiên sẽ không xem những lời này là thật, mặc dù hắn tự cho là hắn không hề sợ khi gặp hai người này, nhưng Giang Thu Thủy lại không biết thực lực của hắn, nàng ta đơn thuần chỉ là muốn thổi phồng một trận mà thôi.
Sau đó hai người lại nói chuyện một lúc, Giang Thu Thủy giống như là rất sẵn lòng giao lưu với Lưu Ngọc, hai người nói chuyện nửa canh giờ mới cáo từ nhau.
Người ta cũng mới vừa vì hắn mà hoàn thành chuyện lớn, Lưu Ngọc cũng không tiện lập tức trở mặt, hắn vẫn đích thân tiễn người rời khỏi động phủ.
Giang Thu Thủy lấy pháp khí ra, khẽ xoay người lại, trong mắt nàng ta có màu sắc khác, nàng ta nhìn chằm chằm Lưu Ngọc rồi nhẹ giọng nói:
“Sau này nếu sư huynh có việc vặt cần xử lý thì cứ việc đến tìm Thu Thủy, muội nhất định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành.”
“Nếu không có chuyện gì thì huynh cũng có thể đến động phủ của Thu Thủy làm khách.”
Giang Thu Thủy suy đoán Lưu Ngọc sẽ dùng khoảng cống hiến tông môn này để đổi Trúc Cơ đan, hắn trẻ tuổi như vậy mà khả năng đột phá Trúc Cơ không hề nhỏ, nàng ta rất muốn giữ gìn muốn quan hệ này với hắn, tốt nhất là phát sinh một ít chuyện thân mật, như vậy con đường của nàng ta cũng có thể bằng phẳng hơn một ít.
Trong lòng Lưu Ngọc khẽ động, hắn biết nữ nhân này đã nếm được vị ngọt khi làm việc cho hắn, chuyện này có thể khiến được Linh Thạch nhanh hơn so với làm nhiệm vụ ở tông môn.
Nhưng trước mắt hắn không có ý định tiếp xúc với nữ nhân, trước mắt hắn cũng không nhất định sẽ khống chế nữ nhân này, hơn nữa hắn có không ít bí mật, nếu thường xuyên tiếp xúc thì có lẽ hắn sẽ bị phát hiện ra cái gì đó.
Trong lòng hắn xuất hiện nhiều suy nghĩ, thực tế chỉ trải qua trong nháy mắt, Lưu Ngọc gật đầu nói:
“Chuyện này là đương nhiên, huynh đã biết rõ năng lực của Thu Thủy sư muội, nếu có chuyện vặt gì thì huynh sẽ mở miệng.”
Không ai là không muốn nghe được câu trả lời đúng ý, trong mắt Giang Thu Thủy chợt lóe lên u oán, có điều nàng ta sợ nếu tiếp tục dây dưa nữa sẽ khiến Lưu Ngọc phản cảm, cho nên nàng ta cũng đành phải thôi.
Nàng ta chắp thay nhẹ giọng nói một câu cáo từ, sau đó lập tức điều khiển pháp khí rời đi.
Lưu Ngọc trở lại động phủ, hắn ngồi trên ghế đá tự hỏi. Bây giờ hắn còn cách Luyện Khí viên mãn một đoạn nữa, coi như mỗi ngày hắn đều dùng Bích Linh đan thì cũng mất khoảng một năm, có điều bản chất của Luyện Khí tầng chín cũng không chênh lệch với viên mãn, Luyện Khí tầng chín đã có thể thử đột phá Trúc Cơ.
Nhưng mà tu luyện đến Luyện Khí viên mãn thì khả năng đột phá Trúc Cơ sẽ lớn hơn một ít, nhưng Lưu Ngọc có Trúc Cơ đan, Tử Dương thảo trong tay, cộng thêm thần thức của hắn mạnh mẽ, còn có Nguyên Dương vẫn chưa dùng, vậy thì hắn vẫn có tám phần khả năng đột phá Trúc Cơ thành công như trước.