Chương 183: Thiên Hương Lâu(2)

“Tống Vụ Điện còn có một vài chuyện quan trọng cần xử lý, huynh đây đi trước một bước, Lưu sư đệ cáo từ!”

Lưu Ngọc hơi chắp tay, ngoài miệng nói:

“Cáo từ!”

Dứt lời Tiền Chí Kim cũng đúng lúc chắp tay, sau đó hắn ta đi về Tống Vụ Điện.

Đáy lòng Lưu Ngọc thả lỏng, mục tiêu hôm nay của hắn đến đây coi như là đã hoàn thành, hắn xoay người thu lại ý cười trên mặt, đi về phía chân núi.

Thật ra hắn vô cùng không thích chuyện gặp dịp thì vui, dáng vẻ giả vờ giả vịt kia, có thể bản thân chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ nhỏ nhoi, có đôi khi chỉ là không thể làm gì khác hơn, vì tiền đồ có thể đi xa hơn, cho nên hắn không thể không thỏa hiệp đeo lên một cái mặt nạ.

Có lẽ, chỉ khi hắn trở thành Kim Đan chân nhân, hoặc là Nguyên Anh lão tổ, thì hắn mới có thể không bị ràng buộc, tự do tự tại!

Trong lúc suy nghĩ lung tung thì hắn đã tới chân núi từ bao giờ.

Lưu Ngọc lấy ra Huyết Ẩm đao, hóa thành một luồng ánh sáng bay về động phủ Thanh Linh phong.

Một lúc lâu sao, Lưu Ngọc trở lại động phủ Thanh Linh phong, hắn trực tiếp đi đến phòng luyện công, bắt đầu tu luyện “Tôn Thần diệu pháp.”

Thần thức càng mạnh mẽ thì sẽ càng dễ dàng vượt qua được một trong ba cửa “Thần thức quan” của Trúc Cơ, trước mắt hắn đã sắp tới Trúc Cơ, vì để nắm chắc khả năng đột phá Trúc Cơ, Lưu Ngọc một khắc cũng không dám thả lỏng.

Hắn ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, ngưng thần tụ khí lại thành một nhóm.

Đầu tiên hắn ngậm một ngụm Thanh Hà Linh trà nhưng không nuốt xuống, sau đó hắn vận Tôn Thần diệu pháp tầng thứ nhất, đợi đến lúc Nguyên Thần có một cảm giác thiêu đốt dần mãnh liệt hơn, lúc này hắn mới nuốt ngụm Linh trà xuống, qua loa giảm cơn đau từ Chước Thần.

Hai canh giờ sau, y phục đã ướt đẫm mồ hôi, Lưu Ngọc mở hai mắt ngã ở trên mặt đất, ngực phập phồng, miệng mở lớn thở hổn hển.

Mặc dù hắn đã tu luyện rất nhiều lần, nhưng sự đau đớn ở Nguyên Thần vẫn quá mức mãnh liệt, mỗi lần tu luyện đều là một lần dày vò.

Nhưng vì Trường Sinh tiên đạo, tự do tự tại, hắn đều có thể chịu đựng được hết tất cả!

Trong lúc Lưu Ngọc tập trung tu luyện, bốn ngày nhanh chóng trôi qua, trong động phủ cũng nghênh đón vị khách đầu tiên.

Lưu Ngọc nhận được Truyền Âm phù thì lập tức lấy lệnh bài ra mở trận pháp của động phủ, sau đó hắn mời người vào đại sảnh ngồi.

“Muội may mắn không nhục mệnh của Lưu sư huynh, năm trăm Linh Thạch đều đã được đổi thành điểm cống hiến.”

Giang Thu Thủy ôn nhu nói, nàng ta nói xong thì lấy lệnh bài dành cho đệ tử từ trong túi trữ vật ra.

Điểm cống hiến tông môn của Nguyên Dương Tông được cất trữ trong lệnh bài thân phận, muốn chuyển hay sử dụng điểm cống hiến đều cần dùng đến lệnh bài thân phận, mỗi một tấm lệnh bài đều được chế tạo từ hơn mười loại nguyên liệu hỗn hợp, hơn nữa còn được khắc cấm chế bí truyền, phỏng theo vô cùng khó.

Hơn nữa lúc sử dụng điểm cống hiến ở tông môn còn có một bước đặc biệt là kiểm tra nghiêm ngặt sự thật giả của pháp khí, Lưu Ngọc ở Nguyên Dương Tông hơn mười năm, hắn chưa từng nghe nói có người dám làm giả lệnh bài thân phận và điểm cống hiến tông môn.

“Tốt! Thu Thủy sư muội quả nhiên là không làm cho huynh thất vọng.”

Lưu Ngọc không hề keo kiệt lời khen, đích thân rót cho nữ nhân này một tách trà, sau đó hắn lấy lệnh bài của bản thân ra.

Giang Thu Thủy hiểu ý, trên tay liên tục bấm mấy đạo pháp quyết đánh lên lệnh bài, lệnh bài bắt đầu bay lên lơ lửng trên không trung, tiếp theo một tia ánh sáng trắng bắn vào lệnh bài của Lưu Ngọc.

Sau đó lệnh bài của nàng ta chậm rãi rơi xuống, bị nữ nhân này nắm lấy bằng một tay, thu vào túi trữ vật.

Sau khi hoàn thành, Giang Thu Thủy cười nói:

“Lưu sư huynh có thể kiểm tra một chút.”

Nói xong thì nàng ta bưng tách trà lên, khẽ thổi.

Lưu Ngọc gật đầu, đánh ra hai đạo pháp quyết lên lệnh bài, sau đó hắn cầm lấy đặt ở trên trán kiểm tra.

Quả nhiên, ở bên trong có thêm bốn trăm điểm cống hiến.

“Bốn trăm điểm cống hiến, không nhiều không ít, Thu Thủy sư muội, muội làm rất tốt, sau khi chuyện này thành công tất nhiên là không thể thiếu chỗ tốt của muội”

Chỉ vỏn vẹn bốn ngày mà nàng ta đã thu thập được bốn trăm điểm cống hiến, chứng tỏ nữ nhân này vô cùng quan tâm đến chuyện này, Lưu Ngọc đương nhiên cũng mong chuyện của hắn được làm càng nhanh càng tốt.

Sau đó hắn thu hồi lệnh bài, thần thức khẽ động, năm trăm khối Linh Thạch từ trong túi trữ vật xuất hiện trên bàn.

“Thu Thủy sư muội, đây là năm trăm khối Linh Thạch lần này, huynh giao cho muội.”

Lưu Ngọc mỉm cười, nói.

Cánh tay ngọc của Giang Thu Thủy khẽ động, lập tức thu năm trăm khối Linh Thạch vào túi trữ vật, nàng ta thản nhiên cười nói:

“Sư huynh cứ yên tâm ở đây chờ tin tức tốt của muội!”

Sau đó hai người nói chuyện một lúc, Lưu Ngọc đích thân tiễn nàng ta rời khỏi động phủ.